Đầu hắn đập “đoàng” một tiếng xuống đất, đau đến mức suýt bật dậy, nhưng trong cơn mơ màng, ý thức đã rơi vào hỗn loạn, toàn thân không còn động đậy nổi.
Ngay trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, trong lòng hắn vẫn còn kịp nghĩ: Lần sau luyện trận, nhất định không nên trèo cao như vậy nữa, ngã xuống đau quá trời...
Phần Tu vẫn luôn ngồi xếp bằng trước cổng tiểu viện, lặng lẽ hộ pháp cho Tật Vô Ngôn. Hắn đã chứng kiến toàn bộ quá trình Tật Vô Ngôn ép mình hoàn thành trận pháp, không khỏi thầm khâm phục trong lòng.
Thiếu niên kia – người lúc nào cũng không ngồi yên, cứ thích chạy nhảy ra ngoài – không ngờ lại có thể kiên định và bền bỉ đến thế khi luyện trận. Quả là hiếm thấy.
Phần Tu khẽ thở dài một tiếng, bước tới nhặt lấy trận bàn rơi bên người Tật Vô Ngôn, sau đó bế hắn từ mặt đất lên, đưa vào phòng nghỉ ngơi.
Lần này tiêu hao quá độ, Tật Vô Ngôn ngủ liền hai ngày mới tỉnh lại. Toàn thân rã rời, đầu nhức như búa bổ, cục u to tướng trên trán cũng đã xẹp xuống.
“Ngươi tỉnh rồi?”
Vừa mới lồm cồm ngồi dậy, Tật Vô Ngôn đã thấy Phần Tu trong bộ áo đen đang ngồi đọc sách bên chiếc bàn nhỏ. Sườn mặt tuấn tú tựa như tạc tượng ấy khiến hắn thoáng ngây người, ánh mắt nhất thời lóa lên.
“Ừ.” Tật Vô Ngôn vẫn còn hơi ngơ ngác, sau một hồi nhớ lại thì đột ngột kêu lên:
“Ta... Thối Thần Trận!”
Hắn vội vàng nhảy xuống giường, toan chạy ra ngoài kiểm tra.
“Đã luyện thành rồi.” Giọng Phần Tu trầm ổn vang lên. Trên tay y, một khối trận bàn đen nhánh xuất hiện.
Tật Vô Ngôn mừng rỡ, chạy tới đón lấy từ tay Phần Tu, nâng niu quan sát trận bàn Thối Thần Trận – không một chút khuyết thiếu, đúng là một khối hoàn chỉnh.
“Cuối cùng cũng luyện thành rồi!” Tật Vô Ngôn thở phào nhẹ nhõm. Lúc vào giai đoạn cuối cùng, hắn đã gần như tuyệt vọng, nghĩ mình không thể trụ nổi để hoàn tất trận pháp này. Không ngờ tiềm lực con người lại mạnh mẽ đến thế – thật sự, hắn đã làm được.
Cảm xúc dâng trào khiến cổ họng khô rát, hắn liền cầm chén trà trên bàn, tu một hơi ừng ực cho đã khát.
Ngụm cuối cùng còn chưa kịp nuốt xuống, hắn đã bắt gặp ánh mắt đầy thâm ý của Phần Tu. Tật Vô Ngôn thoáng đơ ra, hai má phồng lên, không biết có nên nuốt xuống nốt chỗ nước kia hay không.
Ánh mắt Phần Tu dừng lại trên chiếc ly trong tay Tật Vô Ngôn, rồi đứng dậy nói:
“Thu dọn một chút, chúng ta ra ngoài.”
Nhìn theo bóng lưng y rời đi, lúc này Tật Vô Ngôn mới “ực” một tiếng, nuốt ngụm nước trà còn dang dở xuống.
Xoa xoa miệng, hắn chợt ngẩn người, rồi như vừa sực nhớ ra điều gì.
Động tác khựng lại, hắn quay phắt đầu lại, quả nhiên thấy trên bàn vẫn còn một ấm trà xanh và một chiếc ly khác — mà chiếc ly hắn vừa uống, hiển nhiên là cái mà Phần Tu đang dùng dở.
Nghĩ tới cảnh Phần Tu vừa đọc sách vừa thong thả nhấp trà, dáng vẻ tao nhã bình thản ấy... Hắn — Tật Vô Ngôn — lại vừa uống một ngụm từ chính chiếc ly đó.
Rất có thể môi của Phần Tu đã chạm vào ly...
Tật Vô Ngôn lập tức cảm thấy hai má nóng bừng.
Hắn cầm ly trà xoay qua xoay lại, chợt thấy mất mặt kinh khủng. Cảm giác như bản thân mỗi lần xuất hiện trước mặt Phần Tu đều lộ ra đủ kiểu ngốc nghếch.
Hình tượng "ngốc tử" của hắn, có khi đã ăn sâu bén rễ trong lòng biểu ca rồi cũng nên. Bằng không sao y chẳng nói một lời, cứ thế xoay người bỏ đi?