Bậc Thầy Luyện Đan Vô Song

Chương 104

Trước Sau

break
“Sao tự nhiên lại hỏi đến chuyện này?” Phần Tu liếc hắn một cái, tay vẫn đều đặn thoa thuốc lên vết thương trên mặt Tật Vô Ngôn, không hề dừng lại.

“Nghe Mộc Quân Thần nói, chỉ cần hắn trở thành đệ tử ngoại môn Thanh Vân Tông, là có thể đưa cả Vô Thiên vào theo. Không phải vậy sao?” – Tật Vô Ngôn nhíu mày, khó hiểu hỏi.

Phần Tu nghe vậy thì cau mày:

“Đệ tử ngoại môn chính thức xác thực có quyền mang theo một người vào, nhưng thường thì người được mang theo chỉ là nô tỳ hoặc gia nhân. Những người này trong ngoại môn không có địa vị gì, chỉ làm những việc tạp vụ phục dịch, giống như nô lệ, ngươi hẳn đoán được lý do là vì sao.

Trừ khi người được mang theo có thể tiến vào Hóa Khí Cảnh trước tuổi mười tám, thì mới đủ tư cách tham gia khảo hạch ngoại môn.”

Tật Vô Ngôn trừng to đôi mắt đen láy như gỗ mun, chớp chớp vài cái, rồi bỗng dưng hiểu ra ý của Phần Tu, sắc mặt lập tức đỏ bừng, nghiến răng chửi lớn:

“Mộc Quân Thần cái tên khốn kiếp đó, hắn coi Vô Thiên là cái gì chứ? Họa cho hắn cả đời này cũng không được bước vào Thanh Vân Tông!”

Ở cái chốn mỗi ngày đều phải làm tạp vụ, còn mơ mộng có thời gian tu luyện, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Phần Tu suýt nữa bật cười vì câu chửi rủa cuối cùng của hắn, khẽ xoa đầu hắn, nhẹ giọng dỗ dành:

“Giờ Vô Thiên biểu muội đã ở trong Phần gia rồi, ngươi cũng nên yên tâm tu luyện đi.”

Dừng một lát, Phần Tu chợt hỏi:

“Vô Ngôn, chuyện ngươi là Luyện Trận Sư, có từng nghĩ đến việc nhận sư phụ chưa?”

Vấn đề này hắn từng suy nghĩ rất kỹ. Nếu muốn lấy thân phận Luyện Trận Sư để vào Thanh Vân Tông, thì sau đó tất nhiên sẽ được tông môn sắp xếp cho sư phụ, chính thức bái sư học nghệ.

Dù sao, với sự huyền diệu của trận pháp, nếu không có người dạy dỗ, một mình mày mò sau cánh cửa, e rằng rất khó tiến bộ.

Thế nhưng, nếu nhận sư phụ hay có sư huynh sư đệ, những bí mật trên người hắn sớm muộn gì cũng bị lộ ra. So với việc tìm một người xa lạ làm thầy, Tật Vô Ngôn thà để Mịch Linh dạy mình còn hơn. Dù tên kia nhìn qua có vẻ lười nhác, nhưng đến thời điểm mấu chốt lại luôn rất đáng tin cậy.


Nếu Mịch Linh đã không muốn lộ mặt, Tật Vô Ngôn cũng chỉ có thể tận lực giúp hắn che giấu.

Ngẩng đầu nhìn Phần Tu vẫn đang chờ câu trả lời, hắn thầm hiểu — với sự nhạy bén của Phần Tu, chắc chắn y đã nhận ra trên người hắn có bí mật. Dẫu sao, chẳng có Luyện Trận Sư nào lại có thể tự mình lĩnh ngộ mà không cần đến trận đồ hay thủ quyết.

Phần Tu đã nhìn ra từ lâu, nhưng chưa từng hỏi han nửa lời.

Mãi đến hôm nay, đột nhiên lên tiếng hỏi như vậy, e là vì lo Tật Vô Ngôn sẽ bỏ lỡ cơ hội tiến vào Thanh Vân Tông.

Nếu là trước kia, có lẽ Tật Vô Ngôn còn chần chừ. Hắn vẫn chưa yên tâm để Vô Thiên một mình ở lại nơi này. Nhưng sau trận đánh với Tật Vô Thương và Tật Vô Dạng, hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ — ngoài thực lực bản thân, hắn còn cần một chỗ dựa đủ mạnh.

Chỉ khi có hậu thuẫn thật sự vững chắc, Tật gia mới không dám tùy tiện ra tay với huynh muội bọn họ. Mà hiện tại, chỗ dựa lớn nhất của hắn có lẽ không phải là Phần gia. Dù gì thì Phần gia cũng không phải là thế lực tối cao, tộc trưởng cũng bị gia tộc ràng buộc, không thể hành động theo ý mình.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc