Bậc Thầy Luyện Đan Vô Song

Chương 103

Trước Sau

break
Tật Anh, ngươi tưởng rằng chết là có thể trả được mạng cho nhi tử ta sao? Ta không chỉ muốn ngươi chết, mà còn muốn diệt sạch cả dòng máu của ngươi!

Trái ngược với không khí nặng nề của Tật gia, Phần gia lại tràn ngập niềm vui và tiếng cười.

Khi Đỗ Nguyệt Dung nhìn thấy Tật Vô Thiên, bà trước tiên là lau nước mắt, sau đó lại nghe nói Tật gia còn muốn dùng Vô Thiên để kết thân với Mộc gia, thì tức đến nghiến răng ken két. Khó trách bà phái người đi thăm dò hai lần đều bị từ chối khéo, thì ra Tật gia đã có tính toán từ trước!


Đỗ Nguyệt Dung nắm chặt tay Tật Vô Thiên, dịu dàng an ủi:

“Thiên Nhi, sau này ngươi cứ ở lại Phần gia. Chỉ cần còn có dì ở đây, tuyệt đối sẽ không để Tật gia tiếp tục ức hiếp hai huynh muội các ngươi.”

“Vâng, cảm ơn dì...”

Khi vừa nhìn thấy Đỗ Nguyệt Dung, Tật Vô Thiên cũng không kìm được mà rơi nước mắt.

Dung mạo của Đỗ Nguyệt Dung và mẫu thân đã mất của nàng giống nhau đến lạ, vừa nhìn thấy bà, trong lòng liền dâng lên nỗi nhớ thương khôn nguôi với người mẹ quá cố.

Thấy Tật Vô Thiên khóc, Đỗ Nguyệt Dung càng thêm xót xa. Hai người ôm nhau, vừa khóc vừa an ủi lẫn nhau, nước mắt tuôn rơi không dứt, khiến Tật Vô Ngôn và Phần Tu đứng cạnh chỉ biết lặng lẽ nhìn, không nói nên lời.

Muốn an ủi, nhưng lại chẳng biết phải mở lời thế nào.

Tật Vô Ngôn bất lực liếc sang Phần Tu, lại thấy vẻ mặt hắn đờ đẫn, không có chút biểu cảm nào.

Xem ra, chẳng thể mong cậy gì vào hắn.

Phần Tu chỉ khi ở trước mặt Tật Vô Ngôn mới chịu nói đôi ba câu. Còn đối với người ngoài, lúc nào cũng lạnh lùng như một khối băng, thậm chí mở miệng thêm một câu cũng không muốn, nói gì đến chuyện an ủi ai.

Bị hai người đàn bà khóc lóc đến mức phát sợ, cuối cùng Phần Tu cũng phải mượn cớ mang thuốc cho Tật Vô Ngôn, vội vã chuồn về tiểu viện sau núi.

Trước khi rời đi, còn bị Đỗ Nguyệt Dung mắng cho một trận ra trò. Nội dung trách mắng tự nhiên là trách hắn – vị biểu ca này – chẳng ra gì cả! Biểu đệ bị người ta đánh mà hắn lại không hề ra tay giúp đỡ, mới khiến Tật Vô Ngôn bị thương. Đây rõ ràng là lỗi của hắn, cần phải bị dạy dỗ nghiêm khắc.

Phần Tu cũng rất có thành ý nhận sai. Trong lúc bị mẫu thân mắng, hắn không cãi nửa lời, ngoan ngoãn gật đầu chịu trận.

Quả thật là do hắn sơ suất, nên mới khiến Tật Vô Ngôn bị thương.

Khi đó, hắn quay về nhà đấu giá Mạc Thị, một mặt là để mua Huyền Vũ Mặc Ngọc, mặt khác là muốn dò la thêm tin tức về vị Luyện Trận Sư kia. Theo suy đoán của hắn, có lẽ đại sư Doãn Diệc đã thấy được chân dung của hắn và Tật Vô Ngôn, để đề phòng bất trắc, hắn định giải quyết mọi việc trước khi có chuyện xảy ra.

Tuy Doãn Diệc là Trận Pháp Sư cấp hai, nhưng nếu bàn về thực lực chiến đấu, tuyệt đối không thể là đối thủ của Phần Tu. Điều khiến người ta kiêng dè, chỉ là thân phận Luyện Trận Sư của ông ta và thế lực phía sau chống lưng.

Nếu trong tay Luyện Trận Sư không có trận pháp tấn công, thì chỉ như cá nằm trên thớt, mặc người chém giết. Phần Tu không rõ trong tay Doãn Diệc có trận pháp công kích hay không, nhưng với thực lực hiện tại của hắn, cũng chẳng hề e ngại.


Chỉ tiếc rằng, lúc Phần Tu quay lại, vẫn không tìm được Doãn Diệc, nên mới chậm trễ trở về.

Hai người trở lại tiểu viện sau núi, nhớ đến chuyện Mộc Quân Thần nói muốn đưa Tật Vô Thiên vào ngoại môn Thanh Vân Tông, trong lòng không khỏi thấy kỳ lạ. Dù sao Phần Tu cũng từng là đệ tử nội môn của Thanh Vân Tông, hẳn là người rõ ràng nhất về việc này.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc