Chương 63: Gặp mặt
Mạc Du Hài vừa liếc nhìn thấy một bóng dáng chợt thoáng qua liền tìm một lý do đi ra ngoài.
Anh bước nhanh về phía trước, đuổi theo người nọ đến tận bãi đỗ xe ở dưới lầu của bệnh viện.
Mạc Du Hài nhận ra chiếc xe của Thiết Diện, cửa xe không bị khóa, Anh mở cửa ngồi vào trong xe hỏi: "Lại có phát hiện gì mới
sao?"
"Đúng rồi cậu chù. Xưởng tàu của Hạ Minh Viễn vừa nhận thêm một đơn hàng mới, tôi đã điều tra qua rồi, công ty kia chỉ là một công ty trên danh nghĩa, không có tài sản cố định.
Với khuôn mặt mãi mãi không bao giờ lộ ra bất cứ biểu tình khác nào, Thiết Diện báo cáo mọi việc với Mạc Du Hải như một cái máy.
Mạc Du Hài hơi nhíu chặt hàng lông mày: "Lần trước ở xưởng tàu chúng ta không điều tra được cái gì, chẳng lẽ Hạ Minh Viễn đã cảnh giác rồi sao?"
Thiết Diện lắc lắc đầu: "Tôi cũng không rõ lắm, chúng ta vẫn chưa giám sát toàn bộ mọi hoạt động của Hạ Minh Viễn. Cậu chủ, có cần tôi luôn bám sát và theo dõi hết toàn bộ hành động của ông ta hay không?"
Mặc dù Mạc Du Hải không hề nghi ngờ năng lực làm việc của Thiết Diện chút nào, đây là chính là sở trường của ông ấy, nhưng mà anh lại lắc đầu: "Tôi luôn có cảm giác chúng ta đang bị kẻ nào đó dắt mũi dẫn đi vậy. Có lẽ Hạ Minh Viễn không phải là người đã buôn thuốc phiện, là do kẻ khác làm."
"Cậu chủ, tất cả chứng cứ đều đang chỉ rõ Hạ Minh Viễn chính là người buôn ma túy. Tôi nghi ngờ lần trước ông ta nhận ra được mối đe
dọa nên đã không chuyển hàng đi. Lần này có lẽ chúng ta sẽ phát hiện thêm điều gì đó."
Đây là lần đầu tiên Thiết Diện nói ra suy nghĩ của bản thân, rõ ràng ông ta đã khẳng định Hạ Minh Viễn là người có vấn đề,
Mạc Du Hải suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Chú điều tra thêm thông tin Về công ty trên danh nghĩa kia, xem thử công ty đó có quan hệ gì với Lục Hằng hay không?"
"Lục Hằng?"
Vẻ mặt Thiết Diện hơi thay đổi, hỏi,
Mạc Du Hải gật đầu trả lời: "Tôi vừa gặp Lục Hằng, cảm thấy hắn ta không ổn chút nào."
Thiết Diện hỏi: "Cậu chủ, cậu phát hiện ra gì à?"
"Không có, đây chỉ là cảm giác mà thôi. Hắn đến thăm Lục Khánh Huyền. Một thương nhân thành công hiếm có ai thể hiện ra bản thân mình là người tốt như hắn. Thậm chí hắn ta còn là một người dối trá."
Mạc Du Hải nói ra cảm giác của bản thân, Thiết Diện làm cho nhà họ Mạc đã hai mươi mấy năm, anh tuyệt đối tín nhiệm ông ấy.
"Vâng cậu chủ, tôi sẽ điều tra thêm. Nhưng mà thứ lỗi cho tôi nói thẳng, có lẽ Lục Hằng này là một tên giả nhân giả nghĩa. Mỗi người làm ăn đều muốn mang cái mác nhà từ thiện để tạo ra giá trị cho bản thân mình. Hơn nữa lần trước kiểm tra hàng hóa của hắn xong cũng không phát hiện ra có ma túy tàng trữ trong đó. Tôi nghĩ chúng ta có thể loại hắn ra khỏi vòng nghi vấn."
Thiết Diện tiếp tục nên lên ý kiến của bản thân.
Mạc Du Hải trong chốc lát liền trầm tư: "Ừ, chú nói cũng đúng, có lẽ tôi nên tiếp tục điều tra Hạ Minh Viễn."
"Cậu chủ, có phải cậu đã yêu con gái của Hạ Minh Viễn rồi không?"
Thiết Diện đột nhiên đưa ra nghi vấn.
Trong phút chốc Mạc Du Hải sững người, sau đó liền cười: "Chú
Diên, chú cũng biết rõ tôi tiếp cận Ha Nước Vũ là để điều tra chứng cứ buôn bán ma túy của Hạ Minh Viễn mà. Tôi sẽ không nảy sinh tất cứ tình cảm gì với cô ấy."
"Cậu chủ, cậu đang nói chuyện vì Ha Minh Viễn, tôi nghĩ chính cậu cũng không nhận ra điều đó. Có lẽ cậu đã rung động trước con gái của Hạ Minh Viễn rồi."
Thiết Diện nhìn Mạc Du Hải nhàn nhạt nói.
Trong lòng Mạc Du Hài hơi giật mình, sâu trong tiềm thức anh cũng không quá tin Ha Minh Viễn là loại người tàng trữ ma túy. Lẽ nào Thiết Diện nói đúng, là anh đã nảy sinh tình cảm với Ha Phước Vĩ?
"Cậu chủ, tôi cho rằng cậu không phải là người làm việc theo cảm tính, dễ dàng bị thao túng mà ảnh hưởng đến phán đoán."
Thiết Diện hờ hững nói.
Mạc Du Hải gật đầu: "Tôi đã biết rồi, cảm ơn chú đã nhắc nhở tôi."
"Buổi tối, số xe kia sẽ đưỢc vận chuyển đến bến tàu, cầu chì muốn đến đó sao?" Thiết Diện hỏi.
Mạc Du Hải trả lời: "Buổi tối chú đời tôi ở bến tàu. Lần này rất cuộc cũng có thể chứng minh Hạ Minh Viễn có tàng trữ thuốc phiện hay không rồi."
Nói xong anh liền xuống xe quay trở lại bệnh viện.
Thiết Diện nhìn theo bóng dáng của Mạc Du Hài, khe khẽ gật đầu rồi lái xe rời khỏi thành phố tới một nơi hoang vu ở vùng ngoại ô.
Nơi này không có một bóng người, khắp nơi mọc đầy cỏ dại, Thiết Diện dừng xe lại, sau khi xuống xe liền đứng yên giống như đang chờ đợi ai đó.
Một lúc sau có một chiếc xe tư nhân rất bình thường xuất hiện rồi dừng lại ở chỗ cách ông ta không xa lắm. Cửa xe mở ra, người vừa bước xuống chính là Lục Hằng.
"Cậu đến trễ." Giọng Thiết Diện lạnh lùng.
Lục Hằng tầng cổ tay nhìn đồng hồ: "Không muộn, vừa đúng
gig."
“Đế chân, cách thời gian hẹn gặp nhau trễ một phút lẻ ba giây."
Lục Hằng cũng đành chịu, lắc đầu: “Hai mươi năm không gặp nhau, ông vẫn không thay đổi gì cả, làm bất cứ việc gì cũng tích cực
"Tôi đã quen như vậy rồi. Làm cái nghề này nếu chúng tôi chỉ hơi 0 suất, hậu quả sẽ mất mạng."
Thiết Diện hồ hứng trả lời.
"Ông cũng không thể cười lên một cái à, dù sao chúng ta cũng là bạn mấy chục năm, cũng phải cho tôi chút mặt mũi chứ."
Tâm trạng của Lục Hằng cũng không tệ lắm, vừa cười vừa nói với Thiết Diện,
"Quen rồi, tôi sẽ không cười, Cậu hẹn tôi ra đây có chuyện gì sao?" Thiết Diện cũng không chừa lại thể diện cho Lục Hằng.
"Tôi muốn biết rốt cuộc là ai đang ngấm ngầm điều tra tội?" Lục Hẳng hỏi thẳng vào vấn đề.
"Mạc Du Hải, cháu trai của ông già nhà họ Mạc." Thiết Diện lạnh lùng nói.
Lục Hằng khẽ cau hàng lông mày: "Là ông già họ Mạc kia để cho cậu ta điều tra tội à? Cậu ta là nằm vùng à?"
"Không phải, cậu ta là bác sĩ, điều tra cậu chỉ là sở thích. Cậu ta chỉ muốn giúp đỡ ông của mình, chỉ vậy mà thôi."
Lục Hằng lại hỏi ông ta: "Ông đã làm việc cho nhà họ Mạc hai mươi năm rồi đúng không?"
Thiết Diệp trả lời: "Từ khi cậu xảy ra chuyện, tôi vẫn luôn làm việc cho nhà bọn họ. Câu hỏi chuyện này làm gì?"
"Ông làm việc cho nhà học Mạc hơn hai mươi năm, dù ít dù nhiều gì cũng có tình cảm với tên nhóc kia đúng không? Dù ông rất lạnh lùng, nhưng chúng ta cũng coi như từng là anh em, tôi cũng biết ông
là người trong nóng ngoài lạnh. Như vậy . ông thật sự đồng ý bán đứng cậu ta à?" Lục Hằng cười cười hỏi.
"Cũng chính vì có cảm tình với cậu ta nên tôi mới nói cho cậu. Nế mặt tôi, cậu cho cậu ta một con đường sống. Đợi đến lúc cậu ta phá hỏng hết mạng lưới làm việc của cậu thì sẽ không cách nào thương lượng được nữa, không phải sao?" Thiệt Diện nhìn Lục Hằng đáp lời.
Lục Hằng cười ha ha một tiếng: "Ông quả nhiên là anh em quen biết tôi nhiều năm. Ông nói không sai, bất kể thế nào, ông cũng đã cúi đầu cầu xin tôi thế, tôi không thể không chừa lại mặt mũi cho ông. Nhưng nếu cậu ta thật sự đụng đến tôi, là ai tôi cũng sẽ không nể mặt."
"Cho nên tôi đã đến nơi cậu hẹn, cho cậu mặt mũi. Cậu cũng nên chừa cho tôi chút thể diện." Thiết Diện lạnh giọng.
"Đương nhiên, tôi đảm bảo sẽ không đụng đến cậu nhóc nhà họ Mạc kia. Nhưng ông phải giúp tôi một chuyện, ông đem những chuyện mà tôi đã làm đổ lên đầu Hạ Minh Viễn cho tôi."
Lục Hằng đang mặc cả với ông ta.
"Tôi biết cậu muốn làm gì, tôi đã hoàn thành rồi."
Thiết Diện lạnh nhạt trả lời rồi xoay người muốn rời đi.
Lục Hằng kêu ông ta đứng lại: "Thiết Diện, ông không muốn quay trở lại, cùng tôi làm chuyện lớn sao?"
Thiết Diện không quay đầu lại: "Trước đây chúng ta từng là anh em nên tôi có nghĩa vụ nhắc nhở cậu, tôi hy vọng cậu quay đầu là bờ. Làm những việc như vậy sẽ không có kết cục tốt, cậu đã quên vợ con của mình rồi sao?"
Vẻ mặt Lục Hằng thay đổi, đôi mắt của hắn hằn đây những tia máu, hai tay nắm chặt thành quả đấm, giọng nói cũng trở nên trầm thấp khàn khàn: "Tôi nhớ chứ, đương nhiên không thể nào quên được. Tất đều là do Hạ Minh Viễn tặng cho tôi. Cho nên hiện tại tôi muốn trả thù Hạ Minh Viễn. Muốn ông ta làm người chết thay cho tôi, khiến cho ông ta thân bại danh liệt!"
Thiết Diện thở dài một hơi: "Thật ra thì chuyện của hai mươi năm trước người có trách nhiệm lớn nhất chính là cậu. Nếu như cậu không buôn ma túy thì sẽ không xảy ra tai họa như thế. Cậu vẫn muốn lặp lại bị kịch năm đó sao?"
Lục Hằng dữ tợn mà cười lạnh: "Tôi sẽ không để số phận mình diễn ra như vậy một lần nữa. Bởi vì tôi sẽ trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng. Ông cứ yên tâm làm con chó của nhà họ Mạc đi. Hôm nay tôi đã cho ông đủ thể diện, tiền tôi thiếu ông cũng đã trả sạch. Sau này tôi cũng không cần ông cung cấp tin tức nữa. Tốt nhất là ông đừng nói cho tên Mạc Du Hải kia về gốc gác của tôi."
Thiết Diên khẽ gật đầu: "Như thế là tốt nhất."