Chương 62: Tiếp tục kế hoạch
Ngày hôm sau tại cao ốc Cảnh Minh.
"Ông chủ, ngài tìm tôi ạ?"
Vệ sĩ tùy thân vội vã bước vào văn phòng của Lục Hằng, thấp
giọng xin ý kiến.
Lục Hằng híp híp đôi mắt, không biết đang suy tính điều gì, thu
hồi lại dòng suy nghĩ của mình nói: "Mấy thùng đựng hàng có dấu vết
bị người khác đụng qua không?"
Vệ sĩ tùy thân nhíu mày trả lời: "Tôi đã dựa theo lời dặn dò của
ngài, đã đánh dấu riêng một loại kí hiệu đặc biệt lên thùng hàng. Lúc
nãy thừa dịp kiểm tra thí điểm hàng hóa tôi có quan sát một chút.
Thùng hàng đó có dấu vết bị kẻ khác đụng vào rồi."
"Quả nhiên tôi đoán không sai chút nào. Có kẻ đang lén lút trong
tối nhìn chằm chằm. Kiểm tra những hàng hóa trong công ty là để xác
định xem Hạ Minh Viễn có phải muốn lợi dụng tàu chở hàng để buôn
lậu thuốc phiện hay không."
Giọng nói của Lục Hằng lạnh như băng, cặp mắt đang ẩn giấu
trong tối kia khiến hắn có cảm giác vô cùng bất an và khó chịu, cần
phải nhanh chóng điều tra rõ ràng thân phận của người đó.
"Ông chủ, anh quả thật suy nghĩ chu đáo. Chúng ta đã xác định
được có người đang nhằm vào kế hoạch thực thi giản lược, hơn nữa
lần này còn có thể vu oan giá họa cho Hạ Minh Viễn một cách hoàn
mỹ thế. Ngài có thể không cần lo lắng gì nữa."
Vệ sĩ tùy thân cười cười lấy lòng.
Lục Hằng thở dài: "Cuối cùng người tỉnh cũng không bằng trời
tính, Tiền Phong không có mang hàng đến bến tàu. Nếu không thì kế
hoạch đổ hết mọi tội lỗi cho Hạ Minh Viễn đã thành công rồi."
Tên vệ sĩ ra vẻ khinh thường nói: "Cái cậu Tiền Phong này,
chuyện nhỏ như thế cũng không làm xong được, thật đúng là một tên
ăn hại mà."
Lục Hằng cười nhạt: "Cậu dám châm chọc Tiền Phong trước mặt
tôi, không sợ mất đi vị trí của bản thân à?"
Vệ sĩ lúng túng nở nụ cười: "Ông chủ, ý tôi không phải như thế,
tôi cũng chỉ hy vọng sẽ có nhiều cánh tay đắc lực hơn phục vụ cho
ngài thôi. Nhưng mà năng lực làm việc của Tiền Phong yếu quá, tôi sợ
cậu ta sẽ làm hỏng chuyện của ngài."
Lục Hằng nhìn chằm chằm vào tên vệ sĩ một cách lạnh lùng: "Tôi
khuyên cậu, không cần giở trò tính kế vặt vãnh đó trước mặt tôi, chỉ
cần hoàn thành tốt nhiệm vụ của bản thân thì tôi sẽ không bạc đãi
cậu, cậu nhớ rõ chưa?"
Mồ hôi lạnh tủa đây trên trán tên vệ sĩ, hắn biết quá khứ của Lục
Hằng, hiểu rất rõ Lục Hằng là người lòng dạ độc ác đến mức nào.
"Vâng ông chủ, tôi đã nhớ kĩ rồi."
Lục Hằng đột nhiên cười: "Quả thật chuyện này Tiền Phong giải
quyết không ổn thỏa chút nào, nhưng mà tôi cũng không trách cậu
ta. Dù sao cậu ta cũng mới là tay mơ, cho cậu ta rèn luyện hai ba lần
sẽ tốt lên thôi. Nói đi cũng phải nói lại, biểu hiện lần này của cậu ta
cũng không tồi rồi."
"Ông chủ, cậu ta phá hư kế hoạch của ngài, cái này cũng xem là
hành động không tệ sao?"
Tên vệ sĩ không hiểu lắm nên hỏi.
Lục Hằng gật đầu cười: "Đương nhiên rồi, nếu cậu ta gặp phải ai
đó mà không lập tức bỏ đi ngay, cứ tiếp tục đi đến bến tàu, ngược lại
sẽ khiến cho kẻ khác nghi ngờ ngay liệu có phải chúng ta đang cố ý
vu oan cho Hạ Minh Viễn hay không? Bởi vì những kẻ buôn bán ma
tủy ngay từ đầu vốn đã chột dạ. Khi gặp phải chuyện như thế này, tất
nhiên bỏ chạy là phản ứng đầu tiên để chạy trốn tránh cảnh sát. Cậu
ta hành động như vậy cũng sẽ không khiến cho kẻ khác hoài nghi.
Vệ sĩ bừng tỉnh: "Ngài nói cũng có lí, mặc dù kế hoạch của ngài
không thể hoàn thành nhưng cái người trong tối kia vẫn sẽ nghi ngờ
Hạ Minh Viễn đúng không?"
Lục Hằng khẽ mỉm cười, nói: "Nếu câu chuyện đến đây mà vẫn
chưa kết thúc thì sẽ trở thành một nét bút hỏng trong cả bài văn rồi.
Tôi đã sớm nghĩ ra tiếp theo chúng ta nên làm thế nào rồi. Cậu lập
tức liên hệ với bộ phận vật tư cho tôi, mua một vài chiếc xe được sản
xuất trong nước. Cậu đi đăng kí một công ty không có vốn đầu tư
tham gia đầu cơ, bàn chuyện làm ăn với công ty Hạ Minh Viễn, nói với
họ công ty chúng ta muốn xuất khẩu xe hơi nên cần dùng đến thuyền
của ông ta."
"Ông chủ, chúng ta thật sự phải làm ăn một cách chân chính
sao?"
Tên vệ sĩ ngờ vực hỏi.
Lục Hằng nở nụ cười lạnh lùng: "Cậu đúng là ngu xuẩn, có mối
làm ăn nào có thể kiếm tiền nhiều hơn buôn ma túy sao? Tôi cảm thấy
người đang quan sát trong âm thầm kia sẽ không bỏ qua cho Hạ Minh
Viễn, cho nên chúng ta nhất định phải thêm dầu vào lửa."
Tên vệ sĩ gật gật đầu: "Tôi hiểu rồi ông chủ. Chúng ta bỏ một
chút hàng lên xe, đợi đến khi người kia đi kiểm tra lại lần nữa, phát
hiện trên xe có đồ thì hiểm nghi của Hạ Minh Viễn sẽ bị tăng lên gấp
bội đúng không?"
Lục Hằng cười cười: "Không sai, nhớ kỹ không cần sợ hãi mà đem
hàng hóa giấu kĩ, phát huy cái bản lãnh trong nhà của cậu ra cho tôi."
Tên vệ sĩ không hiểu: "Ông chủ, nếu hàng tôi giấu cảnh sát cũng
không phát hiện ra, lỡ người kia cũng tìm không được thì không phải
mọi chuyện sẽ thành xe cát dã tràng sao?"
Lục Hằng hừ một tiếng: "Cậu đúng là đồ não heo, không biết tìm
cách sao?"
Vệ sĩ khó xử nói: "Ông chủ, chỉ số thông minh của tôi không bằng
ngài, ngài kêu tôi làm mấy chuyện thực tế còn được chứ tôi không xử
lí được mấy cái âm mưu cao siêu phức tạp này."
Lục Hằng khinh thường trả lời: "Cậu cũng hiểu rõ bản thân mình,
tôi đã tìm ra cách cho cậu rồi, cậu đem catalog của xe để ở chỗ nào
nổi bật dễ thấy, người kia sẽ tìm được hàng thôi."
Tên vệ sĩ vẫn chưa hiểu ra: "Ý là sao vậy ông chủ?"
"Nói cậu là tên não heo không oan uổng cậu chút nào mà. Trên
catalog có ghi trọng lượng của xe hơi, cậu đề nhiều hàng lên xe chút.
Chỉ cần trọng lượng xe vượt mức bình thường thì sẽ có khả năng bị
phát hiện thôi."
Lục Hằng vô cùng bất đắc dĩ, tên vệ sĩ này của hắn được cái
phản ứng mau lẹ, cũng có chỗ thiếu sót. Chính vì thế mà Lục Hằng
mới tin tưởng cậu, giống như việc hắn muốn đào tạo Tiền Phong vậy.
Bởi vì Lục Hằng luôn tin rằng, người quá thông minh, đầu óc quả
linh hoạt sẽ trở thành uy hiếp đối với hắn.
"Thì ra là thế à, vẫn là ông chủ thông minh sáng suốt."
Vệ sĩ đã hiểu ra, khâm phục sát đất ông chủ nhà mình.
"Mau đi đi. Nhất định nhớ rõ không được dùng tên của công ty
chúng ta. Hàng hóa của công ty xảy ra vấn đề hai lần liên tục sẽ
khiến cho người ta nghi ngờ."
Lục Hằng dặn dò.
"Tôi hiểu rồi ông chủ."
Vệ sĩ đáp lời xong liền xoay người bước ra ngoài.
"Đợi một chút, cậu chuẩn bị xe cho tôi đã, tôi muốn đến bệnh
viện một chuyến."
Lục Hằng gọi hắn quay lại.
"Ông chủ muốn đến bệnh viện để làm gì a?"
"Làm ra vẻ chút."
"Làm dáng ạ?"
Vệ sĩ không hiểu lắm hỏi hắn.
Trên môi Lục Hằng hiện lên nụ cười dối trả: "Đương nhiên rồi.
Không phải cô nhân viên tên Lục Khánh Huyền của công ty đó bị
thương sao? Tôi tự mình đến thăm hỏi một chút. Dù sao bây giờ tôi
cũng là nhà từ thiện mà."
"Ồ. Vậy tôi lập tức gọi xe cho ngài liền."
Tên vệ sĩ đáp lời xong lại xoay người đi ra ngoài.
"Nói đến tôi cũng muốn hỏi thăm một chút, Lục Khánh Huyền hay
tôi là người quyết đoán nhất, liều mạng nhất?"
Lục Hằng cười lạnh lẽo, mỗi ngày đều đeo trên mình mặt nạ dối
trả. Ngay cả chính hắn cũng sắp tin bản thân mình là một nhà từ thiện
chân chính rồi.
Xe đến bệnh viện rồi, Lục Hằng không mang theo vệ sĩ một mình
tự đi lên lầu với lí do sợ quấy rầy bệnh nhân trong bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Lục Khánh Huyền đang ngồi trên giường
bệnh, Mạc Du Hải đang ở cùng với cô ta.
Lục Khánh Huyện rất hy vọng cả đời mình sẽ không xuất viện. Bởi
vì cái cảm giác có anh kề cận mình quả thật quá tốt đẹp.
Lục Hằng không nhận ra Mạc Du Hải, vô cùng ga lăng gõ cửa, hỏi
thăm một cách lễ độ: "Xin hỏi có phải Lục Khánh Huyền có ở phòng
bệnh này không?"
Mạc Du Hải vẫn còn chút ấn tượng với Lục Hằng, đứng dậy trả
lời: "Giám đốc Lục, Khánh Huyền đang nghỉ ngơi."
"Giám đốc Lục, sao anh lại đến đây?"
Thấy vẻ mặt tươi cười ôn hòa của Lục Hằng, trong lòng Lục
Khánh Huyền cảm giác vì được yêu mến mà sinh ra sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Lục Hằng thấy Lục Khánh Huyền. Trong công
ty chức vụ của cô ta không cao nên không có tư cách nhìn thấy thành
viên ban giám đốc.
Trong mắt hắn lóe lên một tia khác thường, không biết vì sao Lục
Hằng cảm thấy Lục Khánh Huyện rất quen thuộc, giống như đã từng
gặp qua cô ta ở nơi nào.
"Chắc là từng gặp ở hành lang hoặc phòng ăn."
Lục Hằng nghĩ thế, hắn cũng không quá chú ý đến nhân viên
trong công ty nên cảm thấy quen mắt cũng là chuyện rất bình
thường.
"Khánh Huyền à, cô đã đỡ hơn chưa? Trong công ty xuất hiện kẻ
xấu như Tiền Phong vậy là trách nhiệm của tôi. Tôi thay mặt công ty
xin lỗi cô rất nhiều. Hơn nữa phí trị liệu của cô sẽ do công ty phụ
trách chi trả."
Lục Hằng cúi người với Lục Khánh Huyền, vẻ mặt tràn đầy sự
chân thành.
Mạc Du Hải hơi hơi cau mày, trong lòng cảm giác có gì đó không
đúng lắm.