Chương 477: Giao người phụ nữ của tôi ra đây
Trong sa mạc vô tận, dưới cái nắng như thiêu đốt, Hạ Nhược Vũ đang chạy nhanh bằng chân trần trên bãi cãi mềm mịn, chạy được ba bước liền quay đầu nhìn lại đám người áo đen đang chạy theo phía sau, trong tay bọn họ còn cầm theo cây kiếm đang phát sáng, mắt cô thấy khoảng cách đang được thu ngân lại.
“Các người không được qua đây, đừng mà..."
Sau khi nghe thấy giọng nói của người đang nằm trên giường phát ra, hai ánh mắt cùng nhau nhìn về phía người trên giường bệnh, Phong Ngữ Hiện đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế dựa bằng da thật, không nói gì đặt chén trà trên tay xuống, ngược lại hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ nhìn bầu trời trắng xóa.
"Cậu Ngữ Hiên, cô Nhược Vũ vẫn còn đang trong tình trạng sốt cao" Bác sĩ quanh giường bệnh gương mặt mệt mỏi, cúi đầu mắt nhìn mũi chân, hai vaiỏi. thật thấp, đứng thẳng trước Phong Ngữ Hiện đang không nói lời nào trước mặt, giọng nói có chút đè thấp.
Phong Ngữ Hiện trực tiếp bỏ qua lời nói của bác sĩ, không nói lời nào đứng dậy đi tới bên người Hà Nhược Vũ, nhìn thấy bộ dạng người đầy mồ hôi của cô, trong lòng liên cảm thấy có chút lạ lẫm.
Phong Ngữ Hiền đưa những ngón tay lạnh buốt che trước trán của Hạ Nhược Vũ, nhiệt độ trên trán nóng bỏng làm cho anh ta giật mình, ròng rã suốt một đêm mà cô vẫn sốt cao như vậy lại còn không có dấu hiệu nào muốn dịu xuống.
“Phế vật. Gọi Edward tới đây, nếu trong vòng năm phút nữa mà anh ta không tới đây thì các người đi chết chung với nhau đi.”
Phong Ngữ Hiên cầm lấy chiếc khăn trắng tinh, đôi môi khẽ mấp máy nhưng không nói một lời nào, giọng điệu bình thản như đang nói về bữa tối, nhưng trong mắt vẫn hiện một tia sáng tối tăm biểu hiện tâm trạng có chút lo lầng của anh ta.
Bác sĩ đứng đó có chút bất an, sau khi nghe thấy Phong Ngữ Hiên nói xong liền đi giao phó: "Vâng, thưa cậu Ngữ Hiện” Sau khi nói xong, liền thật nhanh xông ra khỏi phòng bệnh, lòng bàn chân như đổ dầu.
Hạ Nhược Vũ đang đứng bên trong hoang mạc, trên đầu vẫn mang cảm giác lạnh buốt, như mang đến cho cô một tia an ủi, nhìn một chút mặt trời cực lớn, lại quay đầu nhìn những người áo đen sau lưng đã biến mất, cô mới ý thức được là mình đang nằm mơ.
Đôi lông mày của người phụ nữ dần dần giãn ra khiến cho Phong Ngữ Hiên không khỏi vui mừng, ánh mắt không khỏi dừng lại trên đôi lông mi như rẻ quạt, thần thái dịu dàng và xinh đẹp của người phụ nữ khiến cho anh ta có chút kinh ngạc nhìn đến thất thần.
Mí mắt của Hạ Nhược Vũ giống như nàng ngàn cân, con mắt cô vất vả lắm mới mở ra được một kẽ hở liên thấy được chiếc đèn lớn trong phòng bệnh, ánh sáng chói mắt buộc cô phải khép mắt lại lần nữa.
"Phong Ngữ Hiên!" Sau khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng ngay bên giường, Hạ Nhược Vũ khàn khàn giọng nói ba chữ, trên mặt cô mang theo nụ cười cảm ơn: “Làm phiền anh rồi.”
Ánh mắt của Phong Ngữ Hiên có chút ảm đạm không rõ, lặng yên nhìn Hạ Nhược Vũ cười khẽ, kìm chế tâm trạng chán nản, nhưng không có chút giảm bớt nào, ngược lại còn có chút nặng nề hơn, người phụ nữ này thực sự là một ngoại lệ, có chút bé nhỏ nhưng lại rất đặc biệt.
Phong Ngữ Hiện xoay người, không nói lời nào cúi người, tới gần người năm trên giường bệnh một chút, trên mắt tràn đầy khí tức vui đùa: "Thế nào rồi? Cô cảm thấy khá hơn nhiều chưa?
Hạ Nhược Vũ lại mở mắt ra lần nữa liền thấy được một gương mặt phóng đại ngày trước mắt, tuy rằng mọi đường nét của Phong Ngưu Hiên rất cương nghị, nhưng so độ đẹp trai với Mạc Du Hải thì còn kém xa, lúc này còn có thể nghĩ đến người đàn ông đó, cô không khỏi chạnh lòng cắn môi một cái,
Nếu ngày từ đầu Mạc Du Hải không có đến trêu chọc cô, thì cũng không có sự việc của các cô gái khác, thì làm sao cô có thể phải một mình đối mặt với tình huống nguy hiểm như bây giờ, cuối cùng còn không có nhà để cô trở về.
Trên trán Hạ Nhược Vũ lại truyền đến cảm giác lạnh buốt, cô cưỡng ép nhắm mắt lại, nuốt cay đắng vào trong lòng, hai tay gần như vô ý thức nằm vào góc trong giường bệnh.
Toàn bộ biến hóa rất nhỏ trên mặt của người phụ nữ đều rơi vào trong mắt của người đàn ông kia, anh ta chỉ lẳng lặng nhìn xem, trong ánh mắt tràn đầy thăm dò, trong khi cô đang có ý thức mơ hồ mà vẫn có thể nghĩ đến người đàn ông đó, nhất định chứng tỏ người kia đối với cô mà nói rất quan trọng.
"Cậu chủ Ngữ Hiên, cậu tìm tôi sao? Một vị bác sĩ mặc áo khoác trắng, ánh mắt có chút lơ đễnh vội vàng đi đến, sự buồn ngủ trong mắt không thể nói thành lời, cố lấy chút tinh thần đứng trước mặt người đàn ông.
Phong Ngữ Hiên nhìn thoáng qua người trên giường bệnh một chút, vẻ mặt liền trở về vẻ tùy ý thường ngày: “Nhìn xem cơn sốt của cô ấy bao giờ sẽ hạ xuống"
Nghe thấy giọng nói, Edward mới nâng kính trên sống mũi lên, đem ánh mắt đặt ở trên người trên giường bệnh, không nói hai lời đi đến trước mặt Hạ Nhược Vũ rồi đem ngón tay đặt trước cổ tay cô.
Dưới ánh nhìn chằm chủ của Phong Ngữ Hiên, Edward nhẹ nhàng nắm bắt mạch đập của Hạ Nhược Vũ, cũng bởi vì quá căng thẳng, nên quần áo trên lưng ướt đẫm, mồ hôi trên trán cũng ngày càng dày đặt.
"Thưa cậu chủ Hiên, cô gái này do làm việc quá sức nên mới sinh bệnh, thân thể cô ấy còn rất gầy, lại thêm đoạn thời gian bởi vì bị trọng thương, vết thương bị nhiễm trùng, nên trong thời gian gần đây bị đụng phải thế nên mới phát sinh, điều quan trọng là phải trị tận gốc, tôi vẫn đề nghị nên..."
Không đợi Edward nói xong, Phong Ngữ Hiên khẽ nhíu mày giơ tay lên: "Kê đơn thuốc đi, rồi để cho người khác đi sắc thuốc.”
Edward gật gật đầu, ngón tay cũng không có rời khỏi cổ tay Hạ Nhược Vũ, trên mặt xuất hiện một tia khó xử, bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi.
"Tại sao vậy? Sao cậu không nói với tôi là trong người cô ấy có thiết bị định vị?" Edward khoanh hai tay trước ngực, Phong Ngữ Hiên thoải mái nhìn Edward đang ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng lại thắt lại không biết lí do.
“Mặc dù tôi không cảm nhận được mạch đập của thiết bị định vị, nhưng mà..."
Edward nhìn người đang yên tĩnh ngủ trên giường, vẫn đem kết quả đưa cho Phong Ngữ Hiên xem, trên mặt tràn đầy nghi hoặc, hai chân đã tê dại đứng lên liền đem ánh mắt nhìn lên Phong Ngữ Hiên.
Con mắt của Phong Ngữ Hiến khẽ híp một cái, trong mắt hiện lên tia bảo táp, một luồng khí thế vây quanh người, khí thể lạnh lẽo mạnh mẽ khiến cho hai người khác đang ở trong phòng cũng phải giật mình.
“Lập tức phẫu thuật cho cô ấy” Chỉ chốc lát Phong Ngữ Hiền liền ra lệnh, giọng nói giống như băng lạnh phát ra, tràn đầy góc cạnh sắc bén, thẳng tắp cát ngang không khí tĩnh mịch trong phòng.
Mặt trời từ từ lộ ra một góc, cả một bầu trời nghênh đón ánh sáng mới, Mạc Dụ Hải đứng dưới lầu của một tòa bệnh viện tư nhân đầy vẻ khó chịu trên mặt, đường đường là cậu chủ nhà họ Mạc vậy mà bị cự tuyệt không cho vào.
“Các người xác định là ở đây sao? Ánh mắt lạnh bằng nhìn mấy người đàn ông chặn đường phía trước, giọng nói lại hỏi Tinh Giang đang đứng đằng sau.
Tinh Giang sau khi nhìn thoáng qua điểm đỏ trên màn hình di động, lúc này mới dùng sức gật đầu: “Nếu như định vị không có sai lầm, khẳng định chính là ở đây không thể nghi ngờ."
Trước câu trả lời thận trọng của người đàn ông, Mạc Du Hải cũng không có để lộ bất kì biểu hiện nào, anh nhấc chân trực tiếp bước thẳng về phía nhóm.
người đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, sự lạnh lùng trong mắt anh ngay lập tức khiến cho mọi người có cảm giác đông cứng thành bằng..
"Khoan đã, cậu chủ à, cậu chờ một lát, bây giờ chúng tôi sẽ đi báo cáo, nếu có đánh nhau, chúng tôi có hơn mười người cũng không đủ cho cậu đánh đâu.”
Người đàn ông đứng ở trung tâm nhìn về hước Mạc Du Hải đang đứng vững vàng ở phía trước, những người đồng đội nghe giọng nói khúm núm của anh ta đều sửng sốt.
- Không tới một phút đồng hồ, Phong Ngữ Hiên khoan thai bước ra ngoài, nhìn Mạc Du Hải đang đứng ở bậc thang với vẻ mặt diễu cợt: “Cậu chủ Hải, gần đây có vẻ yêu mến Phong Ngữ Hiện tôi nhỉ, mời vào bên trong.”
Mạc Du Hải bước nhanh lên bậc thềm giọng nói tràn đầy uy nghiêm: “Anh mau đem người phụ nữ của tôi giao ra đây”.
"Anh nói chính là cô Nhược Vũ? Cậu chủ Hải, chỗ này chẳng qua chỉ là một phòng nghiên cứu không đáng chú ý mà thôi, ai lại dám giấu người của anh ở đây cơ chứ.”
Tinh Giang đưa mắt nhìn những tòa nhà cao ngất ngưởng, trong lòng bắt đầu có những định nghĩa mới về “không đáng chú ý, liếc nhìn màn hình di động một cái, không khỏi nhỏ giọng nói: “Định vị đang chuyển động”