Chương 476: Không nên trách cô Nhược Vũ
Bầu không khí trong căn phòng nháy mắt trở nên vô cùng nóng, biểu cảm trên khuôn mặt của một người đang đứng và một người đang năm đều không giống nhau, chỉ có kim giây đồng hồ vẫn đang tích tắc quay đều.
Trong nháy mắt, Hạ Nhược Vũ dùng sức giơ lên cái chân bị thương lên, ra sức đá mạnh vào bụng của Tần Bảo Nhi, một cơn đau nhói đến tận tim kích thích mọi dây thần kinh của Hạ Nhược Vũ.
“Hạ Nhược Vũ, cô có biết thế nào gọi là nỏ mạnh hết đà không?" Tần Bảo Nhi cười lạnh dùng ngón tay nhẹ nhàng phủi quần áo không dính chút bụi, ánh mắt một lần nữa thản nhiên đặt lên trên người đang nằm ở trên giường bệnh.
Hạ Nhược Vũ vừa định đứng dậy, trên cổ liền truyền đến một trận ớn lạnh, cả người như đông cứng lại, cô giương mắt lên nhìn về phía Tần Bảo Nhi: "Đã từng lấy của tôi một cái đầu, lại dùng phương thức cũ để giết chết tôi, cô không sợ sẽ phải chôn cùng tôi hay sao?”
Khi tay của Tân Bảo Nhi cầm lấy dao gọt hoa quả, cô ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, bây giờ cô ta chỉ còn cách níu lại thời gian, nhưng nếu như có thể kéo con tiện nhân này đi chết cùng, coi như cô ta kiếm lời.
Ngoài cửa truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, sắc mặt Tần Bảo Nhi không khỏi thay đổi, vừa rồi không phải cô ta đã phải tất cả vệ sĩ của tầng này đi rồi hay sao, sao bây giờ còn có người tới?
“A”- một tiếng hét thảm trong phòng bệnh truyền ra, âm thanh vang ra rất thê lương, tốc độ của hai người đang đi trên hành lang không khỏi tăng nhanh mấy phần.
Mạc Du Hải một cước đã đá văng cửa phòng, sau đó liền thấy được một mảnh huyết sắc ở trên giường, thậm chí còn có một mảnh đỏ tươi trên sàn nhà: “Hạ Nhược Vũ?”
Cho đến khi bước thẳng đến chỗ hai người, Mạc Du Hải liền nhìn thấy trên tay Hạ Nhược Vũ còn nắm chặt con dao gọt hoa quả, trên mũi dao còn có máu đang chảy, mà trên cổ của Tân Bảo Nhi còn đang chảy máu, phun ra bên ngoài.
“Đến phòng giải phẫu." Mạc Du Hải đoạt lại con dao mà Hạ Nhược Vũ đang cầm, sắc mặt âm trầm nhìn lướt qua người đang ở trên giường, một tay ôm. chặt lấy Tân Bảo Nhi vào trong ngực: “Cô cố gắng kiên trì một chút nữa"
Sắc mặt Tần Bảo Nhi trắng bệch liếc nhìn người đàn ông đang dần trong gang tấc, trong mắt toàn mông lung mịt mờ, hóa ra trong lòng anh, cô ta vẫn có một chút địa vị: "Mạc Du Hải, anh không trách cô Nhược Vũ, là chính em không cẩn thận.”
Kiều Duy Nam đi theo sau Mạc Du Hải đang cấp tốc chạy về, trong mắt chứa đựng đầy lo lắng: “Phòng giải phẫu số 302, đã chuẩn bị mọi thứ xong”
Hạ Nhược Vũ nhìn phòng bệnh đã rỗng tuếch, trên mặt cũng lộ ra nụ cười khố, nếu như không phải trên cánh tay truyền đến từng đợt đau đớn, cô thậm chí còn có chút hoài nghi vừa nãy không xảy ra chuyện gì cả.
Vừa rồi Hạ Nhược Vũ thấy đối phương sắp ra tay tàn độc, tranh thủ đề phòng mà một tay cô đã đoạt lấy con dao gọt hoa quả, Tân Bảo Nhi cũng kịp phản ứng mà di chuyển con dao một chút, một nhát dao liền chém xuống cánh tay của Hạ Nhược Vũ một vết cắt sâu.
Tân Bảo Nhi đã cầm con dao trong tay, ánh mắt của Hạ Nhược Vũ trở nên nghiêm túc, Hạ Nhược Vũ không khỏi nhắm nhiền hai mắt lại, chờ đợi cái chết đang đến gần, khi mùi tanh của máu tươi phủ kín phòng bệnh, nhưng cô không có chút cảm giác đau nhức nào.
Cô mở mắt ra liền nhìn thấy Mạc Du Hải đang vội vã chạy đến, trên mặt tràn ngập vẻ sốt ruột, sự lo lắng mà dù cô có ở bên cạnh anh lâu như vậy cũng chưa từng nhìn thấy, cô kéo một mảnh ga giường xuống, liền lau qua loa chỗ vết thương đang băng bó còn đang chảy máu.
Hạ Nhược Vũ khập khễnh bước ra khỏi bệnh viện, dưới cái nắng gắt, trong lúc nhất thời không biết mình phải đi đến đâu, bộ dáng hiện tại này của cô, khẳng định là không thể về nhà, tùy tiện ngăn cản một chiếc xe, cô liên ngôi xuống.
"Cô gái, cô bị làm sao vậy? Bệnh viện kia không thể điều trị hay sao?" Bác tài xế nhìn nửa người Hà Nhược Vũ bị máu tưới thấm ướt, một mặt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn cô: “Thế nhưng đây vốn là bệnh viện tốt nhất trong thành phố này đấy”
Hạ Nhược Vũ không có quá nhiều phản ứng, mà báo địa chỉ căn nhà nhỏ mà cô vẫn ở, nói xong liền nhằm nhiên hai mắt, cho nên cô không nhìn thấy gương chiếu hậu xuất hiện nụ cười quỷ dị trên gương mặt của người tài xế nọ.
Mặc dù lòng bàn tay nắm chặt lấy vết thương, những vẫn có máu ẩm ướt chảy ra trong lòng bàn tay, cả người Hà Nhược Vũ bị từng đợt chóng mặt tấn công, thật vất vả mới mở được mắt ra thì thấy bên ngoài là địa phương hoàn toàn xa lạ.
“Bác tài, chỗ này không phải nơi tôi muốn xuống" Hạ Nhược Vũ hơi nheo mắt lại, cố nén đau đớn, môi tái nhợt trắng bệch nhìn về phía người lái xe phía trước, ngón tay thì lặng lẽ để ở chỗ cửa xe.
Người tài xế kia thông qua gương chiếu hậu nhìn về phía Hạ Nhược Vũ, khoẻ miệng liền kẻo ra một nụ cười: “Cô Nhược Vũ, tôi khuyên cô cũng đừng uổng công phí sức làm gì, tôi đã đem tất cả cửa xe khỏa trái lại rồi.”
“Rốt cuộc ông là ai, ông muốn dẫn tôi đi nơi nào?”
Hạ Nhược Vũ nhìn địa phương ngày càng trống trải này, trong lòng liên nối lên những ý nghĩ không tốt, vừa rồi khi ở cổng bệnh viện, cô nên chú ý tới chỉ có một mình chiếc xe này đậu ở chỗ đó, cũng giống như đang chờ đợi ai đó.
Người lái xe chuyển động tay lái một chút, liền chạy vào một cái hẻm sâu nhỏ, lái xe nhìn con đường phía trước mặt: "Tôi là ai cũng không quan trọng,
nhưng tôi cũng chỉ là một tên chạy vặt nhỏ bé, rất nhanh thôi sẽ đến, cô Nhược Vũ không cần phải nóng ruột chờ đợi”
Hạ Nhược Vũ nghe thấy tiếng cười hèn hạ của người đàn ông, cả người không khỏi nổi lên một trận da gà, trong khi đó đầu óc còn đang quay cuồng, kỳ
thật không cần ông ta nhắc nhở Hạ Nhược Vũ cũng có thể cảm giác được đang đến gần mục tiêu hơn.
“Người phía sau lưng anh cho anh bao nhiêu tiền? Tôi có thể cho anh gấp đôi, anh thả tôi ra, thế nào?" Hạ Nhược Vũ chú ý đến nét mặt của người lái xe, dùng lời nói thử thăm dò ông ta, một tay khác thì lặng lẽ nâng cao lên để sau gáy.
Người tài xế đang lái xe quay lại nhìn thoáng qua Hạ Nhược Vũ đang ngồi nghiêm chỉnh phía sau, nụ cười trên mặt tràn đầy trào phúng "Bắt cô đến đây, cho dù là miễn phí thì tôi cũng nguyện ý làm”
Hạ Nhược Vũ nghe được giọng nói nghiêm túc như vậy của người đàn ông, động tác của cô không khỏi cứng đờ lại, cô không khỏi cẩn thận nhìn lại gương mặt của người đàn ông qua gương chiếu hậu một lần nữa: "Chúng ta vốn không quen biết nhau, tại sao ông có vẻ thù hận tôi như vậy?”
"Tôi hận cô, ha ha ha, tôi chính là hận ba của cô, Hạ Minh Viên...” Người đàn ông dùng ngón tay nắm chặt vô lăng, bởi vì trạng thái tâm lý có vẻ thất thường, chiếc xe ô tô thiểu chút nữa là đâm vào lề đường bên trái.
Hạ Nhược Vũ nhân cơ hội này mà nắm chặt lấy đầu gối trực tiếp đánh thẳng tới người lái xe trước mặt, nhìn biểu cảm kinh ngạc đan xen lẫn thất vọng trên gương mặt của đối phương, cô không chút lưu tình mà vượt lên trướcc khống chế được chiếc xe, điều khiển chiếc xe chạy chậm lại, cô mở cửa xe, trực tiếp đem lái xe đẩy xuống bên dưới.
Hạ Nhược Vũ không dám cho xe dừng lại, nhìn xem gương chiếu hậu, trực tiếp lái xe ngược lại phía sau, thế nhưng ngõ nhỏ thật chật hẹp, muốn quay đầu xe khẳng định là không có cách nào, thằng khi cho xe ra ngõ nhỏ, cô mới không khỏi thở dài một hơi.
Cô còn chưa kịp giảm tốc độ xe liền nghe được một tiếng súng nổ "boàng” ngay sau đó lốp xe bên trái của bánh phía trước liền phát nổ: “Mẹ kiếp!”
Hạ Nhược Vũ phải dùng tới mười phần sức lực mới miễn cưỡng khống chế được chiếc xe, liên giảm mạnh chân ga cho xe chạy về phía trước, trên thân một mảnh ẩm ướt, cho đến cô cũng không biết đến cùng là màu tươi hay mồ hội nữa.
Ánh mắt của Hạ Nhược Vũ nhìn những tòa nhà cao tầng nổi san sát nhau ở phía trước mấy lần, không khỏi mím chặt một chút đôi môi đã khô khốc trắng bệch, trong lòng cũng âm thầm thở dài một hơi.
Hạ Nhược Vũ nỗ lực nhắm mắt lại, cảm thấy như mình đang và phải thử gì,
ánh mắt tối sầm, hoàn toàn bất tỉnh.
“Cậu Ngữ Hiên, chúng ta đang bị đuổi theo Tài xế ngồi bên trong chiếc xe Porsche nhìn thoáng chiếc xe taxi phía sau, rồi nhỏ giọng báo cáo, rồi nghe theo mệnh lệnh của người phía sau, đi xuống xe kiểm tra tình huống.