Cùng lúc đó, trong phòng học, bọn nhỏ đang tổng vệ sinh.
Tân ŧıểυ Bảo nhìn Hạ ŧıểυ Bạch ngồi ở cửa sổ không nhúc nhích, tức giận đem chổi trong tay ném, hô: “Dựa vào cái gì Hạ ŧıểυ Bạch cái gì cũng không làm?”
Niếp Niếp lập tức chống nạnh trừng cậu, nói: “Bởi vì một mình tôi làm việc của hai người! Em trai ŧıểυ Bạch của tôi còn nhỏ, cậu nhẫn tâm để em ấy vất vả như vậy sao? Cô giáo ngày hôm qua còn dạy chúng ta phải kính già yêu trẻ! Cậu sao lại không có tình yêu như vậy? Lại nói em ấy nào có cái gì cũng không làm, vừa rồi em ấy đã vẩy nước sao!”
“Vẩy nước là chuyện con gái mới làm! Hạ ŧıểυ Bạch, cậu có phải con trai hay không! Để một đứa con gái giúp cậu quét tước vệ sinh!” Tân ŧıểυ Bảo bắt đầu đem pháo khẩu nhắm ngay ŧıểυ Bạch.
ŧıểυ Bạch không nhanh không chậm mà từ sách ngẩng đầu, nhàn nhạt mà nhìn cậu một cái, nói ba chữ: “Cậu hâm mộ?”
“Tôi…… Cậu nói bậy! Tôi mới không có hâm mộ! Tôi một chút đều không hâm mộ! Cậu có nghe hay không?” Tân ŧıểυ Bảo mặt đỏ hô lớn.
“A.” ŧıểυ Bạch a một tiếng, sau đó tiếp tục đọc sách.
Tân ŧıểυ Bảo thấy lại chịu thiệt, tức giận đến xoay quanh, đành phải lại dùng tới chiêu duy nhất có thể công kích cậu.
“Hạ ŧıểυ Bạch, ba cậu đâu? Sao chỉ tới một lần rồi không tới nữa! Lần này đi rồi hẳn sẽ không nhiều năm đều không trở lại chứ! Ba cậu khẳng định không thích cậu, bằng không nsao lại như vậy đều không về nhà! Ba tôi ngày mai mang tôi đi công viên giải trí chơi, ở Hongkong! Cậu đã đi Hongkong chưa? Cậu biết Địch Tử Ni chứ? Đồ nhà quê! Cậu chắc chắn chưa từng đi qua!”
Tân ŧıểυ Bảo thấy ŧıểυ Bạch không nói lời nào, cho rằng rốt cuộc bị mình nói trúng chỗ đau, vì thế như tướng quân đắc thắng chuyển hướng Niếp Niếp tiếp tục nói “Hoa Niếp Niếp! Hôm nay tôi chính thức thông báo với cậu, tôi cùng cậu tuyệt giao! Ba mẹ tôi đã nói, bảo tôi không được ở bên đứa con hoang không có ba! Sẽ bị dạy hư! Cậu chính là đứa con gái hư!”
Vừa dứt lời, cùng với “Hưu” một tiếng, Tân ŧıểυ Bảo bị một quyển sách thật dày tinh chuẩn đập trúng đầu.
“Ngao ——” Tân ŧıểυ Bảo bị đập đến lảo đảo một cái, đầu óc choáng váng mà che trán ngồi dậy, phẫn nộ mà trừng mắt nhìn Hạ ŧıểυ Bạch đối diện trong tay đã không còn sách, nói: “Cậu ném tôi! Đồ chú lùn! Cậu cư nhiên dám ném tôi! Tôi liều mạng với cậu!”
Hạ ŧıểυ Bạch: “Phụng bồi.”
“A a a! Đánh nhau rồi! Đánh nhau rồi! Tân ŧıểυ Bảo và Hạ ŧıểυ Bạch đánh nhau rồi!” Trong lúc nhất thời bọn nhỏ sôi nổi ồn ào chạy đi báo cáo.
…… -
Giờ phút này, ngoài cổng trường.
Âu Minh Hiên đang chờ bọn trẻ tan học đột nhiên nghe được trong trường học truyền đến một trận kêu ầm ĩ.
Một đám trẻ con ồn ào cái gì đánh nhau đánh nhau……
“Ha, đám trẻ con này! Cư nhiên còn đánh nhau! Trường học này rốt cuộc mẹ nó không đáng tin cậy a? Sao tôi vừa tới lần đầu tiên liền đụng phải loại chuyện này! Niếp Niếp bảo bối nhà tôi bị người ta khi dễ làm sao bây giờ……” Âu Minh Hiên lo lắng sốt ruột.
Nhìn Lãnh Tư Thần không hề phản ứng dáng vẻ như chuyện không liên quan đến mình, Âu Minh Hiên cả giận nói: “Anh động vật máu lạnh, chẳng lẽ anh một chút đều không lo lắng sao?”
Vừa dứt lời, bên tai lại truyền đến một tiếng trẻ con hưng phấn hô to ——
“Nha nha nha! Đánh nhau rồi! Đánh nhau rồi! Tân ŧıểυ Bảo và Hạ ŧıểυ Bạch đánh nhau rồi!”
Âu Minh Hiên thần sắc ngẩn ra, nói: “A a, Hạ ŧıểυ Bạch…… Lãnh khối băng, Hạ ŧıểυ Bạch không phải con trai anh sao?”
Vừa mới quay đầu, Lãnh Tư Thần đã không thấy đâu.
Âu Minh Hiên nhìn về phía cổng trường vừa thấy, phát hiện tên kia không biết khi nào đã xuống xe, lúc này đã vào cổng trường.
Âu Minh Hiên vội vàng mở cửa xe theo vào.
Ha! Ha ha! Ha ha ha! Lãnh Tư Thần con trai bảo bối của anh đánh nhau với người ta, mình đột nhiên sao lại hưng phấn thế này?