Âu Minh Hiên nhìn ba người, không vui mà nhăn lại long mày đẹp, nói: “Này này này, Lãnh Tư Thần anh đây là vẻ mặt gì hả, đến nỗi nhìn thấy tôi mặt liền đen hệt như than sao? Còn có hai người vương triều Mã Hán hay là Trương Long Triệu Hổ bên cạnh anh nữa, không cần lộ ra vẻ mặt đáng sợ như vậy được không! Nhẹ nhàng chút! Relax!”
“Có việc?” Lãnh Tư Thần nhẹ liếc anh một cái, thần sắc không kiên nhẫn.
Âu Minh Hiên lập tức hắc hắc cười nói: “Người ta tới đón anh tan ca a!”
Vừa dứt lời, chung quanh lại là thanh âm một trận hít ngược khí lạnh.
Anh làm thành như vậy tới đón một người đàn ông tan ca?
Đây cũng không thể trách não bọn họ nghĩ quá nhiều đi?
Mặc kệ tên này lại muốn chơi cái gì, anh không rảnh mà tháp tùng.
Âu Minh Hiên vừa thấy nóng nảy, nói: “Này này này đừng đi chứ! Ai, Lãnh Tư Thần, anh thật không thú vị! Chỉ đùa một chút thôi mà! Tôi tìm anh có chính sự, chuyện rất quan trọng, có liên quan đến bọn trẻ……”
Nghe được hai chữ bọn trẻ, Lãnh Tư Thần cuối cùng dừng bước chân, bố thí cho anh một ánh mắt.
Âu Minh Hiên mở cửa xe sải bước mà đi đến trước mặt Lãnh Tư Thần, vốn định quàng vai anh, kết quả bị anh bất động thanh sắc mà né tránh, vì thế đành phải ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi, ghé sát một chút nói: “Hai ta cùng đến trường học đón bọn trẻ tan học!”
“Tôi vì cái gì phải đi cùng cậu?” Lãnh Tư Thần mặt không cảm xúc nói.
“Trọng điểm không phải cùng tôi, trọng điểm là đón bọn trẻ tan học, anh rốt cuộc muốn đi hay không?” Âu Minh Hiên có chút sốt ruột mà nhìn đồng hồ.
Âu Minh Hiên cắn chặt răng nói: “Được, anh không đi tôi đi, đến lúc đó Niếp Niếp nhà tôi có ba phong cách đặc biệt tới đón, ŧıểυ Bạch nhà anh cô đơn chỉ một mình! Tôi chính là vì cảm nhận của con trai anh mới cố ý tới gọi anh cùng đi, thật là chó cắn Lã Động Tân không biết lòng người tốt!”
Nghe đến đó, Lãnh Tư Thần cuối cùng xoay người nhìn cậu ta một cái, ngay sau đó xoa xoa ấn đường hướng Lương Khiêm bên cạnh phân phó nói: “Giúp tôi từ chối bữa tiệc tối nay.”
“A, dạ BOSS!” Lương Khiêm lập tức đáp.
Âu Minh Hiên đang dựng lỗ tai, vừa nghe thấy liền biết hấp dẫn, lập tức biến sắc nhanh hơn lật sách ra vẻ anh hai tốt đi lên, nói: “Vậy là được rồi! Mau lên xe! Đừng để bọn trẻ sốt ruột chờ!”
Lãnh Tư Thần vô cùng ghét bỏ mà nhìn chiếc xe công chúa mơ mộng lấp lánh khiến người ta không cách nào nhìn thẳng kia, nói: “Tôi tự mình lái xe đi.”
“Làm gì phiền toái như vậy, xe lớn, bốn người tuyệt đối có thể ngồi, đang tốt đẹp lại đem hai đứa nhỏ tách ra không tốt! Mau lên xe đi! Anh sao lại không được tự nhiên như vậy!” Âu Minh Hiên nói xong đem người nhanh chóng đẩy vào xe, sau đó giẫm chân ga, đi mất, tóc mái hỗn độn không kềm chế được ở trong gió tùy ý bay bay, khóe môi nhếch lên ý cười thực hiện được……
Xa xa người vây xem chỉ biết là hai người nói mấy câu, lôi lôi kéo kéo một hồi, sau đó BOSS bọn họ đã bị bắt cóc.
“A! Thật là xem thế đủ rồi a! Không hổ là nam thần của tôi! Ngay cả BOSS nhà chúng ta đều có thể thu phục!”
“Vậy có cái gì đáng ngạc nhiên, Âu thiếu vẫn luôn là nam nữ thông sát! Chỉ có anh ấy không muốn, không có thứ anh ấy không có được!”
……
-
Cổng trường học.
Chiếc Maserati hồng nhạt mới vừa dừng lại, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt.
Hai người như đoàn xiếc thú bị vây xem.
Lãnh Tư Thần đau đầu không thôi mà xoa xoa trán, đột nhiên vô cùng hối hận cùng thứ này ngồi một xe lại đây.
Âu Minh Hiên lại một bộ dương dương tự đắc cánh tay đặt ngang ở cửa sổ cùng mọi người vẫy vẫy tay, làm như cực kỳ quen và hưởng thụ sự vây xem này.