ŧıểυ hộ sĩ nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng sương của bác sĩ Tần, lập tức như chuột nhìn thấy mèo thè lưỡi lập tức xám xịt mà né tránh.
Âu Minh Hiên nhìn thấy Tần Mộng Oanh xuất hiện, kích động đến thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng, gục đầu, một bộ ai oán bị chủ nhân vứt bỏ lén nhìn cô.
“ŧıểυ hộ sĩ thích đùa giỡn, anh đừng để ý.” Tần Mộng Oanh bất đắc dĩ mà đi qua, cầm một cây nhiệt kế đưa cho anh.
Âu Minh Hiên nhìn cây nhiệt kế, ủy ủy khuất khuất nói: “Cô ấy gạt anh nói không có để dưới lưỡi, chỉ để dưới nách, còn muốn anh cởi quần áo……”
Tần Mộng Oanh có chút dở khóc dở cười, người đàn ông này khi nào trở nên ngây thơ như vậy, từ trước đến nay chỉ có anh đùa giỡn người khác, hiện tại cư nhiên sẽ bị một ŧıểυ hộ sĩ đùa giỡn đến chật vật như vậy.
“Anh bây giờ không làm bác sĩ tâm lý sao?” Âu Minh Hiên chần chờ hỏi.
“Uhm.” Tần Mộng Oanh không giải thích nhiều, động tác thuần thục mà đo nhiệt độ lại cho anh.
“39 độ 7, rất nghiêm trọng, truyền nước biển đi.”
“Được! Có cần tiêm một mũi hạ sốt trước không?” Âu Minh Hiên lập tức phe phẩy đuôi to phía sau chờ mong hỏi.
“Tiêm không hạ sốt được.” Tần Mộng Oanh mặt không cảm xúc nói.
“A……” Âu Minh Hiên tức khắc có chút thất vọng.
Tiếp theo, Âu Minh Hiên ngoan ngoãn mà tùy ý Tần Mộng Oanh đùa nghịch, lúc ghim kim thậm chí hận không thể để cô đâm thêm vài phát.
Cho dù ghét nhất tiêm, nếu là cô làm, anh cũng vui vẻ chịu đựng.
“Được rồi, anh ngủ một lát đi!” Tần Mộng Oanh giúp anh đem tốc độ truyền điều chỉnh chậm một chút.
“A……” Âu Minh Hiên lưu luyến không rời mà nhìn bong dáng cô rời đi, hận bản thân không thể biến thành vật trang sức bên cạnh cô.
Rốt cuộc tìm được Tần Mộng Oanh, nhưng có một chuyện quan trọng liên quan đến cả đời anh, anh vẫn luôn không có cơ hội nghiệm chứng a!
Xem ra phải nhanh chóng đem độ hảo cảm và thân mật đẩy lên cao một chút mới được!
-Xem thời gian không sai biệt lắm, Tần Mộng Oanh vốn muốn tiến vào nhìn xem Âu Minh Hiên thế nào, lại vừa vào liền thấy anh đang rút kim.
“Anh làm cái gì? Nước thuốc còn chưa truyền xong!”
Âu Minh Hiên vội vã mà mặc vào áo khoác, nói: “Thời gian này hẳn là sắp tan học rồi! Anh đã đồng ý đi đón Niếp Niếp về!”
“Niếp Niếp sẽ tự trở về.”
“Như vậy sao được! Bé còn nhỏ như vậy!”
“Không sao, có ŧıểυ Bạch bồi.”
“Làm ơn, ŧıểυ Bạch càng nhỏ hơn!”
“Bé vẫn luôn tự mình trở về.”
“Trước kia anh mặc kệ! Đó là bởi vì anh không ở đây, hiện tại anh tìm được các người rồi, liền không thể uất ức cho Niếp Niếp được!”
Tần Mộng Oanh bất đắc dĩ, nói: “Tôi nói rồi anh không cần làm như vậy!”
Tần Mộng Oanh nói trực tiếp một chút chính là: Chúng tôi hiện tại không có anh cũng có thể sống rất tốt……
“Mộng oanh, anh phát sốt…… Để anh đi đón Niếp Niếp đi!” Âu Minh Hiên cũng không cùng cô tranh luận, nhu nhu nhược nhược mà dựa vào đầu vai cô, hơn nữa anh rất thông minh, biết điểm mấu chốt của Tần Mộng Oanh là ở nơi nào, ở bên ngoài sẽ rất tự giác không gọi cô tức phụ nhi, để tránh cô nổi điên.
Tần Mộng Oanh vô ngữ, phát sốt và chuyện anh đón bé có liên quan gì sao?
Âu Minh Hiên vốn dĩ chỉ muốn giả vờ yếu đuối một chút, kết quả mới vừa tiếp cận cô, gương mặt nóng bừng cọ trên da thịt mát lạnh bên cổ cô liền hoàn toàn dời không ra.
Tần Mộng Oanh tựa hồ nhạy bén ý thức được nguy hiểm, cảnh giác mà muốn cách xa anh một chút, Âu Minh Hiên lại tự mình nhanh chóng rời đi, sau đó hệt như trốn mà chạy ra khỏi phòng khám bệnh.