An ủi bé xong, nhìn bé và ŧıểυ Bạch rời đi, Âu Minh Hiên mới mệt mỏi dỡ xuống tươi cười trên mặt, cả người như sương đánh cà tím bò trở về.
Hạ Úc Huân khoanh tay trước ngực nhìn anh, nói: “Anh thật sự có khả năng lăn lộn, tối hôm qua không phải đáp ứng ở lại một lát liền trở về sao? Trong chốc lát của anh là cả đêm?”
“Anh quá mệt mỏi liền ngủ quên a, nào biết nói tỉnh lại trời đều sáng……” Âu Minh Hiên lẩm bẩm, xoa xoa cổ đau nhức.
Hạ Úc Huân vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Anh mau đi khám bác sĩ đi, gần đây có một phòng khám.”
Âu Minh Hiên lắc đầu, nói: “Không có việc gì, anh ngủ một lát liền khỏe.”
“Anh không phải chuẩn bị còn ở đây ngủ đó chứ? Một lát nữa em và chị Mộng Oanh đều phải đi làm, anh một mình ở đây xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ?”
“Thôi được……” Âu Minh Hiên lúc này mới lảo đảo mà đứng lên đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng Âu Minh Hiên một mình rời đi, Hạ Úc Huân có chút lo lắng.
Đang chuẩn bị hỏi Tần Mộng Oanh làm sao bây giờ, phát hiện cô cũng đang nhìn bóng dáng Âu Minh Hiên rời đi suy nghĩ xuất thần.
Ưm, nhìn dáng vẻ học trưởng tựa hồ cũng không phải hoàn toàn không hy vọng……
Sau đó Hạ Úc Huân không yên tâm gọi cho Âu Minh Hiên một cú điện thoại, xác định người đã ở phòng khám mới an tâm.
-
Tần Mộng Oanh chân trước vừa đến y quán, Âu Minh Hiên sau lưng liền đi đến.
Âu Minh Hiên đi vào tới, nhìn thấy Tần Mộng Oanh cư nhiên ở bên trong liền cả kinh, sau đó có chút xấu hổ mà gãi gãi đầu, giải thích mình không phải theo dõi cô mà qua đây, nói: “Bọn họ nói nơi này là phòng khám tốt nhất hạnh hoa thôn, anh không biết em là bác sĩ nơi này, nếu em không muốn nhìn thấy anh……”
“Xin chào, vị tiên sinh này, xin hỏi ngài nơi nào không thoải mái?” Nhìn vẻ lạnh nhạt của Tần Mộng Oanh, Âu Minh Hiên gục đầu vừa mới chuẩn bị rời đi, một ŧıểυ hộ sĩ đột nhiên vô cùng nhiệt tình mà lên nghênh đón, ba chân bốn cẳng đỡ anh vào, Âu Minh Hiên hoàn toàn không phản ứng lại, ngay cả đường vùng vẫy đều không có đã bị mạnh mẽ kéo vào.
Tần Mộng Oanh thấy thế mày nhíu lại, muốn nói gì lại thôi.
Chỉ chốc lát, Tần Mộng Oanh liền nghe được bên trong truyền thanh âm bất đắc dĩ của Âu Minh Hiên.
“Tôi nói, tôi thật sự chỉ có chút phát sốt mà thôi, cho tôi một cây nhiệt kế là được, không cần phải cởi đồ để kiểm tra đâu!”
“Phải phải! Soái ca, vậy anh không hiểu sao! Anh tin tưởng tôi, tôi rất chuyên nghiệp!”
“……” Nhìn đôi mắt đối phương như lang sói, Âu Minh Hiên không có biện pháp không nghi ngờ sự chuyên nghiệp của cô. Bệnh viện, hộ sĩ…… Trong đầu các loại hình ảnh không thuần khiết.
“Ai nha, soái ca, anh xem anh sốt cao lợi hại như vậy! Tiêm trước một mũi đi!”
“Khụ, không tiêm chỉ truyền nước biển được chứ?” Anh nhớ không lầm mà nói, chích hạ sốt hình như phải cởi quần?
“Như vậy sao được! Phát sốt đương nhiên phải tiêm…” Hai mắt ŧıểυ hộ sĩ sáng lên chờ người nào đó cởi quần.
Âu Minh Hiên đen mặt, nói: “Tôi đột nhiên cảm thấy khá hơn nhiều, xin lỗi, tôi vẫn là đi trước……”
ŧıểυ hộ sĩ lập tức nắm lấy áo anh, gào nói: “Soái ca! Soái ca anh không thể đi, bệnh anh nghiêm trọng như vậy, thầy thuốc như mẹ hiền, tôi tuyệt đối không thể nhìn anh như vậy rời đi a……”
Lúc Tần Mộng Oanh kéo cửa đi vào, Âu Minh Hiên đang vẻ mặt chật vật mà cài nút áo sơmi.
“ŧıểυ mỹ, cô lại hồ nháo.”
ŧıểυ trợ lý này chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá háo sắc, nhìn thấy đàn ông có vài phần tư sắc liền đi không nổi, vừa thấy Âu Minh Hiên như vậy có thể không điên cuồng sao……