“Khụ, tức phụ nhi, trước đó là anh sai, là thái độ của anh quá ác liệt, nhưng thật sự là bởi vì anh bị em vứt bỏ suốt 5 năm, em còn một bộ hoàn toàn phủi sạch quan hệ với anh, làm anh quá thương tâm, quá tức giận……” Âu Minh Hiên nói với vẻ ủy khuất.
Tần Mộng Oanh có chút xấu hổ, nói: “Anh đừng gọi tôi…… Gọi tôi tức phụ……”
“Anh chỉ gọi một chút cũng không được sao?” Âu Minh Hiên ủy khuất nói.
“……” Anh đây là gọi một chút sao? Mỗi câu mở đầu đều rời không được! Thôi, tùy anh, chỉ cần anh không cướp Niếp Niếp với mình, như thế nào đều được!
Ăn xong mì, trên người cũng có sức lực, cả người thoải mái hơn nhiều.
“Cám ơn, mì ăn rất ngon.”
“Em thích anh có thể mỗi ngày đều làm cho em ăn!” Âu Minh Hiên cười thành hoa loa kèn.
Tần Mộng Oanh có chút khẩn trương mà mở miệng: “Tôi hiện tại……”
“A a, anh liền đưa em trở về! Chờ đã, Niếp Niếp hẳn là ngủ rồi! Anh đi ôm bé!”
Tần Mộng Oanh vốn định nói không cần anh đưa về, nhưng anh đã nhanh chóng đem Niếp Niếp dùng chăn bọc ôm ra, mặc vào áo khoác, trong tay cầm theo chìa khóa, nói: “Đi thôi!”
“Nga.”
-
Nửa giờ sau, ba người về tới hạnh hoa thôn.
Đẩy cửa cổng ra, đang muốn vào phòng khách, nghênh diện đụng phải hai người Lãnh Tư Thần và Hạ Úc Huân mới vừa tỉnh ngủ từ phòng ngủ đi ra.
Khoảnh khắc Âu Minh Hiên nhìn thấy Hạ Úc Huân, tức khắc cởi ra áo ngoài ŧıểυ Bạch Dương khôi phục bản tính, đem Niếp Niếp đưa vào tay Tần Mộng Oanh bên cạnh, cất bước phi như bay về phía Hạ Úc Huân, nói: “Nha đầu chết tiệt kia! Mất công anh vẫn luôn đào tim đào phổi đối với em, cư nhiên lừa anh thảm như vậy! Em hôm nay chết chắc rồi anh nói cho em biết!”
Xong đời!!!
“Khụ, cái kia, học trưởng, em không phải cố ý, em cũng là bất đắc dĩ a……” Hạ Úc Huân tự biết chuyện này làm không phúc hậu, chạy vắt giò lên cổ.
Âu Minh Hiên xắn tay áo, vừa muốn tới gần, Lãnh Tư Thần nghiêng người, chặn đường đi của anh, lạnh lùng nói: “Bản thân ngu ngốc còn trách ai?”“Mẹ kiếp! Lãnh Tư Thần anh nói ai ngu ngốc hả! Anh không phải đang ở Pháp sao? Sao lại xuất hiện ở chỗ này!” Âu Minh Hiên xù lông.
“Tất nhiên là cậu, tìm người ngay dưới mí mắt mà phát hiện không được, cậu chẳng lẽ không ngu?” Lãnh Tư Thần vẫn độc miệng trước sau như một.
“Lãnh Tư Thần, anh có phải muốn đánh nhau hay không? Nói thực ra tôi muốn đánh anh từ rất lâu rồi! Anh đi ra đây cho tôi! Chúng tar a sân đánh!”
“Phụng bồi.”
Hạ Úc Huân nhìn đến choáng váng, tình huống này là như thế nào a, Âu Minh Hiên hồ nháo còn chưa tính, Lãnh Tư Thần sao cũng nháo theo……
Thật đúng là chuẩn bị đánh nhau……
Đang sốt ruột, bên cạnh truyền đến thanh âm mềm mại mơ hồ của ŧıểυ nha đầu ——
“Ba ba, đừng đánh nhau…… Niếp Niếp sợ……”
Đã chạy tới một nửa Âu Minh Hiên tức khắc nửa đường quay lại, đem Niếp Niếp ôm vào trong ngực, vẻ mặt cha hiền, nói: “Ba ba nào muốn đánh nhau chứ! Ba ba chỉ là hoạt động thân thể! Có phải ba ba đánh thức con rồi không? Là ba ba không tốt! Ba ba liền cùng con đi ngủ! Ba ba hát cho con được không?”
“Dạ, được……”
Hạ Úc Huân: “……”
Lãnh Tư Thần: “……”
Tần Mộng Oanh: “……”
Bạn nhỏ Hạ ŧıểυ Bạch đang chuẩn bị nghênh đón Niếp Niếp, lại trơ mắt nhìn Niếp Niếp bị thải điệp hiên ôm đi: “……”
“Ách, chị Mộng Oanh, học trưởng phát điên rồi? Sao thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả lật sách vậy?” Hạ Úc Huân run rẩy khóe miệng nói.
“Anh ta trước đó cứ như vậy, chị cũng bị dọa nhảy dựng lên……” Tần Mộng Oanh thần sắc bất đắc dĩ.
“Đây rốt cuộc là như thế nào a? Chị mau nói cho em biết! Có phải học trưởng bắt cóc Niếp Niếp hay không?” Hạ Úc Huân vội vàng mà dò hỏi.