“Tức phụ nhi em có đói bụng không anh đi nấu cho em một bát mì em vừa sốt ruột vừa có tâm sự hẳn là ăn không nổi thứ gì rồi Niếp Niếp mất tích ba ngày em khẳng định đã ba ngày chưa ăn cơm đói lả thì làm sao bây giờ a em chờ a anh liền đi vào bếp nấu cho em! Chờ!”
Âu Minh Hiên triệt để giống nhau một hơi nói xong ngay cả dấu chấm câu đều không có, sau đó không đợi cô phản ứng lại đã tung ta tung tăng mà nhanh như chớp lủi vào trong phòng bếp, để lại Tần Mộng Oanh đứng ở phòng khách mặt đầy kinh ngạc……
Một lát sau, Âu Minh Hiên lại nhanh như chớp chạy trở về, trên người còn vây quanh một cái tạp dề hồng nhạt đại khái là mua ở siêu thị, đẩy Tần Mộng Oang vẫn thần sắc sững sờ ngồi xuống sô pha, nói: “Tức phụ nhi, em ngồi đi! Ngồi! Lập tức xong rồi!”
Nói xong lại chạy như bay vào phòng bếp.
Tần Mộng Oanh: “……”
Chẳng lẽ vì mấy năm nay cô đã bỏ nghề cũ sao?
Kết quả này cô quả thực hoàn toàn không cách nào đoán trước a……
Rõ ràng một giây trước vẫn còn giương cung bạt kiếm, anh trở mặt quả thực còn nhanh hơn lật sách……
Âu Minh Hiên anh…… Rốt cuộc là phát điên cái gì……
“Xong rồi xong rồi!” Âu Minh Hiên bưng một chén nước lèo lớn đặt trên bàn trà trước mặt Tần Mộng Oanh.
Tần Mộng Oanh nhìn lướt qua, ngoài ý muốn phát hiện người đàn ông mười ngón không dính nước mùa xuân làm cũng không tệ lắm.
Mì sợi thêm một quả trứng chần nước sôi, vài nhánh rau cải xanh tươi mát, còn có vài miếng chân giò hun khói cắt hơi mỏng, nhỏ lên vài giọt dầu mè……
“Làm sao vậy? Ăn đi!” Âu Minh Hiên thấy cô chậm chạp không động đũa, con ngươi hiện lên một tia tổn thương, nói: “Em sợ anh hạ độc? Hay là hạ dược? Vậy anh ăn trước một miếng cho em xem!”
Tần Mộng Oanh trước khi anh giận dỗi mà đoạt đũa liền cầm lấy đũa, gắp một đũa mì sợi ăn.
Âu Minh Hiên tức khắc lại khôi phục cảnh xuân tươi đẹp, làm nụ hoa chống cằm say mê mà nhìn cô ăn mì, nói: “Mì anh làm ăn ngon chứ! Mấy năm nay anh bỏ công học tập nấu nước có ích a! Chính là vì…… Vì sau khi gặp lại…… Không đến mức cái gì cũng sai…”Đũa trên tay Tần Mộng Oanh cứng đờ.
Âu Minh Hiên lập tức cười hắc hắc, nói: “Tức phụ nhi, anh hiện tại có phải đặc biệt hiền huệ hay không? Cho nên, em có thể…… Có thể đừng vứt bỏ anh được không?”
Đối diện với ánh mắt đáng thương tội nghiệp như chó con của Âu Minh Hiên, con ngươi Tần Mộng Oanh hiện lên một tia không từ bỏ.
5 năm sau gặp lại, không chỉ có phương thức gặp mặt nằm ngoài ý liệu của cô, ngay cả phản ứng của Âu Minh Hiên cùng với dự đoán của cô cũng một trời một vực, khiến cô hoàn toàn không biết nên ứng đối như thế nào.
Sau một lúc lâu cô mới hồi phục tinh thần lại, nói một câu: “Ăn xong rồi có phải tôi có thể mang Niếp Niếp đi hay không?”
“Tức phụ nhi em yên tâm a, anh sẽ không giống cái tên cầm thú Lãnh Tư Thần kia làm chuyện xấu khiến mẹ con em chia lìa như vậy! Em cứ việc yên tâm!” Âu Minh Hiên nhìn ra sự lo lắng của cô, lời thề son sắt nói.
“……” Cũng không biết người vừa rồi luôn mồm muốn cùng cô đoạt con gái là ai, người này là mất trí nhớ sao?
“Tức phụ nhi em sao không nói lời nào vậy?” Âu Minh Hiên ở trước mắt cô thất thần vẫy vẫy.
Tần Mộng Oanh do dự thật lâu rốt cuộc mở miệng, nói: “Âu Minh Hiên……”
“Tức phụ nhi anh đây!”
“Anh thành thật nói cho tôi biết, anh có phải bị bệnh tâm thần phân liệt hay không?” Tần Mộng Oanh vẻ mặt lo lắng hỏi.
Âu Minh Hiên: “……”
Hãn, quả nhiên là vì thái độ thay đổi quá nhanh không có giảm xóc, đều làm cho tức phụ nhi hoài nghi anh bị bệnh!
Nhưng anh cũng không có biện pháp a, chuyện phát sinh quá đột ngột, trước đó anh hoàn toàn chưa chuẩn bị. Ngay từ đầu không khắc chế được cảm xúc mất khống chế, chỉ có thể nửa đường dừng ngay.