“Còn không phải sao! Hơn nữa đề cập đều không cho ai đề cập, đặc biệt không thể đề cập đến mấy chữ ‘ buông ’, ‘ quên ’, bằng không bắt được ai đánh người đó! Dù sao tôi hiện tại là sợ, cũng không dám khuyên cô ấy nữa!” Âu Minh Hiên lòng còn sợ hãi mà nói.
“Quan hệ giữa chị ấy…… chị ấy và ba nuôi của chị ấy có phải rất tốt hay không?” Nam Cung Mặc do dự mà hỏi.
“Vô nghĩa, mẹ cô ấy mất sớm, từ nhỏ hai cha con sống nương tựa lẫn nhau, quan hệ có thể không tốt sao? Một thân công phu kia của cô ấy đều là ba cô ấy dạy dỗ! Ai, lại nói nữa, năm đó tôi cũng theo bác Hạ học được mấy chiêu a! Bác Hạ là người ngoài lạnh trong nóng, rất tốt……” Nói tới đây, Âu Minh Hiên có chút thẫn thờ, cuối cùng ra kết luận nói: “Cho nên nói a, tuy rằng ông già nhà cậu cung cấp một viên hạt giống, nhưng nếu không phải có Hạ Mạt Lâm, mẹ cô ấy có thể căn bản không có dũng khí và điều kiện sinh hạ cô ấy, Hạ Mạt Lâm có thể xem như là đại ân nhân của hai mẹ con cô ấy, người như vậy, lại vì cô ấy mà chết, nếu là cậu, cậu có quên hết được không? Đây là chuyện cả đời đều quên không được, không bỏ xuống được……”
Âu Minh Hiên nói xong tự đem chính mình thuyết phục, hạ quyết tâm nói: “Mẹ nó! Cho rằng tôi không bao giờ khuyên cô ấy! Khuyên cô ấy buông, mới thật sự tàn nhẫn với cô ấy!”
Nam Cung Mặc nghe được trong lòng một trận khó chịu: “Cũng không biết chị ấy mấy năm nay rốt cuộc như thế nào vượt qua đây……”
Nghe một câu này, hai tròng mắt Âu Minh Hiên híp lại: “Đương nhiên là bởi vì có thể có bác sĩ Tần nhà tôi rồi!”
Nam Cung Mặc cau mày: “Bác sĩ Tần? Chị tôi không phải nói không liên hệ với cô ấy sao?”
“Tôi nghe cô ấy nói dóc! Không liên hệ mà cô ấy hiện tại có thể tung tăng nhảy nhót? Ngay cả tâm lý thừa nhận năng lực kia của cô ấy! Khẳng định là bởi vì có công lao của nhà tôi rồi? Ngày mai tôi liền tìm cơ hội đem nha đầu kia chuốc say, dò hỏi cô ấy……” Âu Minh Hiên một bộ mài đao soàn soạt đến gần heo.
Nam Cung Mặc nghe được vẻ mặt vô ngữ, cậu rốt cuộc nên nói anh thông minh, hay là nên nói anh ngu ngốc đây……
Vừa nghĩ, cậu vừa yên lặng gửi cho Hạ Úc Huân một tin nhắn báo tin ——[ Chú chuẩn bị chuốc say chị để dò hỏi tin tức bác sĩ Tần, cẩn thận một chút. ]
Ai, thật ngại quá chú à, so với anh em, tôi cảm thấy vẫn là chị tôi quan trọng hơn một chút.
-
Nam Cung Mặc và Âu Minh Hiên đi một hồi lâu, Hạ Úc Huân vẫn có chút thất thần, thẳng đến khi ŧıểυ Bạch ở bên cạnh gọi cô, cô mới phản ứng lại.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có tâm sự sao?” ŧıểυ Bạch lo lắng hỏi.
“Không có, bảo bối, mau đi ngủ đi! Mẹ tắm rửa một cái liền tới kể chuyện xưa cho con nghe.”
Tắm rửa xong, Hạ Úc Huân kể chuyện xưa cho cậu nhóc một lát, sau đó hôn trán cậu, nói: “Ngủ đi!”
Đang chuẩn bị đứng dậy, cậu nhóc dung tay nhỏ kéo áo cô, nói: “Mẹ đừng đi!”
“Mẹ không đi, mẹ liền ở trong phòng, xem văn kiện một lát liền ngủ.” Hạ Úc Huân trấn an.
“Vậy được rồi, bất quá chỉ có thể xem một lát thôi……” Cậu nhóc không yên tâm mà dặn dò.
“Được.”
Mấy ngày này ŧıểυ Bạch không biết vì cái gì đặc biệt dính cô, có thể là bởi vì trước đó bị Lãnh Tư Thần mang đi khỏi mình một đoạn thời gian.
Dưới ánh đèn bàn nhu hòa, trên mặt bàn bày ra một chồng văn kiện thật dày, Hạ Úc Huân nhìn chằm chằm một tờ trong đó, sau một lúc lâu đều không lật.
Cô khắc chế không được mà suy nghĩ biểu cảm của Lãnh Tư Thần, nghĩ vẻ mặt anh lúc mình nói “Không có khả năng”, cái biểu cảm kia cô từ đầu tới đuôi cũng không dám nhìn, sẽ là như thế nào……
Qua một lúc lâu, cô rốt cuộc thu hồi suy nghĩ, lại đem lực chú ý phóng lên công việc, nhưng lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm mơ mơ màng màng của ŧıểυ Bạch bảo bối.