Mạnh Tiêu Nhiên nghe được đầu đầy hắc tuyến, xùy, cô nương người ta bất quá là thuận miệng khen hắn một câu tướng mạo đẹp, hắn thật đúng là lâng lâng không biết vì sao rồi, nhìn cái bộ dạng ngốc khoe khoang kia, hắn thật sự không muốn nhìn!
Thạch Lỗi bất đắc dĩ mà nhìn hai người ầm ĩ, gõ gõ trán nói: “Theo đuổi phụ nữ cái này, tôi xác thật là không am hiểu, chỉ sợ không giúp được cậu.”
Mạnh Tiêu Nhiên vừa nghe lập tức vui vẻ: “Cậu xem đi, tôi liền biết là như vậy!”
Thẩm Diệu An nghiêm mặt, nói:“Tôi mặc kệ, ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng, hai người các cậu đều phải giúp tôi nghĩ cách!”
……
-
Hạnh hoa thôn.
Lúc Hạ Úc Huân về đến nhà đã 10 giờ rưỡi tối, cũng may, không tính là quá muộn.
Mới vừa đi tới cửa liền nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ ngồi xổm ở đó.
Hạ Úc Huân trong lòng mềm nhũn, mỏi mệt trong lòng lập tức giống như được một cơn gió tỏng lành thổi qua.
“Bảo bối!”
“Mẹ, mẹ đã trở lại!” Cậu nhóc lập tức phi như bay qua.
Hạ Úc Huân ôm thân mình mũm mĩn của bảo bối cọ cọ, như hấp thu năng lượng, nói: “Uhm, con sao lại ngồi ở ngạch cửa chờ mẹ rồi? Con cũng không giữ chữ tín nha!”
“Mẹ, ŧıểυ Bạch không ngồi trên ngạch cửa chờ mẹ!” ŧıểυ Bạch chớp đôi mắt trả lời.
“Con rõ ràng là có a!” Hạ Úc Huân mặt lộ vẻ khó hiểu, bởi vì ŧıểυ Bạch cũng không phải tính tình làm mà không thừa nhận.
“Phốc……” Phía sau, Âu Minh Hiên đưa cô trở về nhịn không được cười một tiếng, mở miệng nói: “Cậu nhóc xác thật không có ngồi trên ngạch cửa, mà ngồi trên đệm chờ a!”
Hạ Úc Huân dò xét nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy nơi ŧıểυ Bạch ngồi đặt một chiếc đệm mềm, không khỏi một trận vô ngữ.
Đứa nhỏ này……
Một bộ “Không phải ta giết ngươi, là đao giết ngươi” này đều tự mình lĩnh ngộ……
Thật là mỗi ngày chỉ số thông minh đều đổi mới lên hạn mức cao nhất!
“Thôi được, lần này liền tha thứ cho con nhóc thông minh, không có lần sau nha!”
“Biết rồi mẹ, mẹ không sao chứ?” Cậu nhóc lo lắng mà nhìn cô.
“A? Mẹ không có việc gì! Mẹ có thể có chuyện gì?”
“Mẹ còn gạt con, trước đó con và Tương Nhu cùng nhau ăn cơm ở bên ngoài, Tương Nhu sau khi nghe xong cuộc điện thoại mặt mũi trắng bệch, vội vội vàng vàng liền mang theo chúng ta chạy tới một khách sạn, con sợ cho chú thêm phiền toái cho nên mới đi theo chú Nghiêm về nhà trước!” ŧıểυ Bạch trật tự rõ ràng mà nói.
“Mẹ?” Cậu nhóc nghiêng đầu nhìn mẹ thất thần, còn đang chờ cô trả lời.
Nam Cung Mặc bên cạnh vội giúp trấn an nói: “Yên tâm đi, mẹ con không có việc gì!”
Cậu nhóc lúc này mới an tâm, ngửa đầu nhỏ cảm kích mà nhìn Nam Cung Mặc, nói: “Cám ơn cậu đưa mẹ con trở về!”
Tiếng cậu này nghe khiến trong lòng Nam Cung Mặc quả thực tràn đầy ôn nhu, đáp: “Ngoan.”
Không thể tin nổi Lãnh Tư Thần tên kia thoạt nhìn cứng đầu đáng ghét như vậy, con trai lại đáng yêu, biết thương người như thế.
“Cậu, còn có chú Hiên, các người có muốn vào nhà ngồi chứ?” Cậu nhóc nghênh đón.
“Cậu không vào quấy rầy, các người sớm nghỉ ngơi đi!” Nam Cung Mặc ôn nhu nói.
Âu Minh Hiên kỳ thật rất muốn vào ngồi một chút, bất quá Nam Cung Mặc đều nói như vậy, đành phải tiếc nuối mà đi, sách, có chút nhớ trà ŧıểυ nguyệt nha pha a!
“Được, cậu hẹn gặp lại, chú Hiên hẹn gặp lại.”
“Được, hẹn gặp lại.”
……
Đến nơi đỗ xe có một đường nhỏ cần đi bộ.
Dưới bóng đêm tĩnh lặng, Nam Cung Mặc thở dài một tiếng, tâm tình hơi có chút trầm trọng, nói: “Tôi cho rằng đều đã 5 năm qua đi, chị ấy ít nhiều sẽ buông một ít, ai ngờ……”