Thẩm công tử càng muốn tìm nguồn gốc, Hạ Úc Huân không có biện pháp, xoa xoa ấn đường, hít sâu một hơi sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Nếu anh bởi vì một hai phải cùng Lãnh Tư Thần phân cao thấp, như vậy tôi có thể nói cho anh biết, mặc kệ tôi và Lãnh Tư Thần có quan hệ gì, tôi và anh ta, tuyệt đối không có khả năng! Đáp án này Thẩm công tử ngài hài lòng chứ?”
Hắn vừa lòng cái rắm! Nói mập mờ không rõ, giống như có rất nhiều ẩn tình, trong lòng hắn càng khó chịu hơn!
Bất quá, quay đầu vừa nhìn thấy mặt băng sơn của Lãnh Tư Thần trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, hắn lại dễ chịu……
Bởi vì đột nhiên cảm thấy giống như hôm nay hắn cũng không được xem là thảm nhất……
“Như vậy, cáo từ.” Thấy Thẩm Diệu An thần sắc tựa hồ nghe lọt, Hạ Úc Huân cầm lấy túi xách, xoay người liền đi, lập tức bước qua bên cạnh Lãnh Tư Thần, tầm mắt từ đầu tới đuôi đều không dừng trên người anh.
Tình huống hiện tại là như thế nào, chuyện cứ như vậy giải quyết sao?
Nam Cung Mặc và Nghiêm Tử Hoa ngẩn người, sau đó vội vàng đuổi theo.
Âu Minh Hiên ý vị thâm trường mà nhìn Lãnh Tư Thần vẫn đứng tại chỗ, vỗ vỗ bờ vai của anh, sau đó từ từ dạo bước rời đi.
“Chị, chị cũng đừng quá xúc động.” Nam Cung Mặc đuổi theo nói.
Hạ Úc Huân đột nhiên dừng bước, quay đầu ngừng một trận nói: “Là các người quá khẩn trương thì có? Chẳng lẽ chị không đáng để các người tín nhiệm sao? Em nhìn xem các người một hai ba người, tất cả đều chạy tới vây xem, thật cho là bảo bảo trong nahf lần đầu đi nhà trẻ a! Có như các người sao?”
“……” Nam Cung Mặc đầy mồ hôi, so sánh này……
Hạ Úc Huân tiếp tục nói: “Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, trước khi tôi tới đương nhiên là thăm dò rõ rang tính tình Thẩm Diệu An đúng bệnh hốt thuốc! Nếu là người khác tôi chỉ sợ còn không dám một mình qua, nhưng Thẩm Diệu An tuy rằng ăn chơi trác táng, nhưng bản tính không xấu, cái gì đều rõ ràng, hơn nữa tính tình anh ta rất thẳng thắn, sẽ không loanh quanh lòng vòng, phương pháp tốt nhất đối phó với anh ta chính là phép khích tướng! Cho dù cuối cùng phép khích tướng thất bại, chị có thể trực tiếp chạy lấy người, cự tuyệt yêu cầu của anh ta không hợp lý, cho dù là kết quả xấu nhất, với thân thủ của chị còn có thể chịu thiệt sao? Cho dù chị ngựa mất móng trước, lúc ấy Nghiêm Phó tổng ở quán cà phê dưới lầu, chị tùy tiện lấy thứ gì đem cửa sổ pha lê đập bể cảnh báo anh ấy khẳng định sẽ đúng lúc chạy tới!”
“Ai, anh đột nhiên có cảm giác vui mừng khi con gái nhà mình đã lớn! Đây vẫn là ŧıểυ học muội ngốc nghếch nhỏ bé của anh sao?” Âu Minh Hiên theo phía sau cô nói lời vô cùng cảm khái.
Hạ Úc Huân trừng anh một cái, nói: “Dẹp đi!”
Lúc Nam Cung Mặc quay đầu nhìn Âu Minh Hiên phát hiện phía sau nɠɵạı trừ anh và Nghiêm Tử Hoa thì không còn ai nữa, hồ nghi nói: “Hả? Lãnh Tư Thần đâu?”
Mấy người đang trò chuyện, lúc này mới phát hiện không thấy Lãnh Tư Thần.
Hạ Úc Huân mím môi, thần sắc không rõ.
Âu Minh Hiên quan sát một chút thần sắc của cô, thở dài nói: “Ai, em gái à, câu vừa rồi em mới nói, không khỏi có chút quá tuyệt tình rồi! Ngay cả anh đều có chút nhịn không được đồng tình với tên kia…… Kỳ thật, chuyện quá khứ tốt nhất cho qua đi, em cứ như vậy vẫn luôn bắt lấy không buông, cuối cùng thống khổ chính là em……”
“Âu Minh Hiên, anh câm miệng cho em! Anh không nói lời nào không ai bảo anh câm!” Hạ Úc Huân đột nhiên thay đổi sắc mặt, xoay người bước nhanh mà đi mất.
Âu Minh Hiên vẻ mặt ủy khuất mà đi theo lên, lẩm nhẩm lầm nhầm: “Làm gì giận cá chém thớt lên anh chứ……”
Anh không cảm thấy mình có chỗ nào nói sai a, sao đột nhiên lại xù lông……
Nha đầu này sau khi thành phụ nữ, ngay cả tâm tư đều bắt đầu khó có thể nắm bắt……