Lãnh Tư Thần như suy tư gì mà nhìn thiếu niên đang kinh hãi kêu nhỏ phía sau Hạ Mạt Lâm, nói: “Tôi hình như đã gặp cậu ở đâu rồi.” “Anh đương nhiên gặp tôi rồi, tôi còn suýt chút nữa thành oan hồn dưới súng của anh rồi!” Hàn Phong lại nghĩ tới đoạn ký ức bi thảm kia.
“Cậu là người kia…… Đưa cơm hộp?”
Lãnh Tư Thần rốt cuộc nhớ tới, đột nhiên cái gì cũng đều sáng tỏ.
Khó trách ngày đó cảm thấy cháo Hạ Úc Huân nấu cùng hướng vị trong hộp cơm anh ăn giống nhau như đúc……
Thì ra, không phải trùng hợp.
Hạ Úc Huân, tôi rốt cuộc nên bắt cô làm sao bây giờ?
Vì cái gì cô lần lượt chọc giận tôi, tôi lại càng không bỏ xuống được, cho dù cô cùng đàn ông khác bên nhau, vẫn là nhịn không được vì cô làm những chuyện cảm động như vậy, thậm chí ghen ghét bọn họ, ghen ghét đến phát điên……
“Lãnh tổng! Lãnh tổng ngài lại đây như thế nào cũng không cùng tôi nói một tiếng!”
Một vị bác sĩ trung niên đang bị mấy hộ sĩ vây quanh vội vàng chạy lại đây.
“Viện trưởng Trần.”
Viện trưởng Trần nhìn thấy trên cổ cùng khóe miệng Lãnh Tư Thần có vết máu, đại kinh thất sắc, nói: “Ai nha Lãnh tổng, ngài như thế nào lại bị thương? Tôi lập tức tìm hộ sĩ xử lý miệng vết thương cho ngài! Các người làm việc thế nào vậy, thấy người bị thương đều không băng bó cho người ta một chút?”
“Đừng bận tâm về tôi. Cô gái bên trong hiện tại thế nào?”
“Còn đang truyền máu, chỉ là máu sắp dùng hết rồi…… Bất quá ngài yên tâm, đã toàn lực điều phối máu!” Viện trưởng Trần nói có chút không tự tin, vạn nhất điều phối máu không được thì mọi thứ coi như xong rồi.
Lãnh Tư Thần ở bệnh viện bọn họ có cổ phần, đầu tư nhiều tiền như vậy, nếu đắc tội với anh……
“Phiền ông rồi.”
“Vị này hẳn là người nhà bệnh nhân?” Viện trưởng Trần hỏi.
“Vâng, tôi là ba nó, bác sĩ, ngài xác định có thể điều máu được chứ?” Hạ Mạt Lâm luôn luôn thần sắc trấn định hiện tại trên mặt cũng lộ ra vẻ lo âu bất an.
“Cái này……” Viện trưởng Trần lảng tránh đề tài này, hỏi, “Xin hỏi ngài có phải nhóm máu A RH- hay không?”
Sắc mặt Hạ Mạt Lâm khẽ biến, ngay sau đó lắc lắc đầu.
“Vậy mẹ bệnh nhân đâu?”
“Bà ấy đã qua đời, bà ấy là người thân duy nhất của nó.”
Viện trưởng Trần xoa xoa tay, nói: “Như vậy, xin lỗi! Đành phải tiếp tục tìm……”
Lãnh Tư Thần nắm chặt nắm đấm hai bên người, nói: “Bác trai, thực xin lỗi, cháu thề, tuyệt đối sẽ không để ŧıểυ Huân xảy ra chuyện……”
Hạ Mạt Lâm suy sụp mà ngồi vào ghế dài, nói:“Mọi việc đều là nó tự làm, không phải lỗi của cậu, tính cách Úc Huân giống mẹ nó như đúc…… Liền biết rõ phía trước là vách núi sâu, nhưng chỉ cần nó nhận định, liền nhất định phải nhảy qua……
Nhược Hân, thực xin lỗi, anh đáp ứng em nhất định sẽ hảo hảo chăm sóc nó, lại không làm được…… Anh không đủ tư cách làm một người cha……”
Hạ Mạt Lâm dường như có chút già hơn mười tuổi chỉ trong một đêm.
Mấy ngày hôm trước thấy cô mang bạn trai về nhà, còn tưởng rằng cô đã nghĩ thông suốt, ai ngờ, vẫn khăng khăng một mực như vậy.
Ông đã sớm phản đối cô cùng Lãnh Tư Thần ở bên nhau, đã sớm không cho cô vào làm việc ở nơi nguy hiểm như Lãnh thị, nhưng, mắng bao nhiêu lần, đánh bao nhiêu lần, một lần cũng không có tác dụng.
Ngược lại là chính ông, mỗi lần nhìn thấy cô đáng thương tội nghiệp mà một mình trốn ở góc phòng, vừa uống rượu, vừa lau nước mắt trước ảnh chụp Nhược Hân, ông liền không thể nhẫn tâm ngăn cô lại.
Lúc trước nếu ông có thể nhẫn tâm một chút, có lẽ sẽ không có hôm nay.
Nhóm máu A RH-, cô thế nhưng lại là nhóm máu A RH-…… Thật là oan nghiệt a!
Lãnh Tư Thần biết chính mình hiện giờ nói cái gì cũng không làm nên chuyện, chỉ có thể yên lặng dùng toàn bộ mối quan hệ bắt đầu tìm người có nhóm máu hợp.
Tiếng chuông di động vang lên, Lãnh Tư Thần lập tức nhận: “A lô, Tư Triệt.”
“Anh, em biết có một người có nhóm máu giống ŧıểυ Huân. Nhưng, người này có thể có chút phiền toái……”