Hạ Úc Huân không thèm để ý mà nhún nhún vai, nói: “Vì cái gì không có tâm tình? Còn không phải là bom hẹn giờ sao? Cô ta e là muốn cùng anh triền miên một lần cuối cùng, sau đó cùng anh đồng quy vu tận! Ai, thật là người phụ nữ đáng thương, bất quá, tôi rất bội phục dũng khí của cô ấy!” Lạc Vi làm chuyện cô không dám làm, đã phát điên mà cô không dám……
Tình yêu bản thân chính là một loại bệnh tâm thần có tính tạm thời, trực tiếp đến ngày nào đó không còn yêu nữa, bệnh liền tốt hơn.
Hạ Úc Huân vừa nói lời châm chọc khiến cho Lãnh Tư Thần phát điên, vừa ngồi xổm mân mê quả bom trên ghế anh.
Đồng hồ đếm ngược cho thấy chỉ còn lại có ba phút……
“Hạ Úc Huân, cô rốt cuộc làm được không?” Lãnh Tư Thần biết cô có chút năng lực, nhưng căn bản không biết độ dày bên trong bao nhiêu.
Hạ Úc Huân tức giận mà trừng anh một cái, nói: “Nếu tôi không được, anh nguyện ý gọi chuyên gia phá bom đến sao? Bây giờ có kêu cũng không còn kịp rồi……”
Lãnh Tư Thần không nói gì.
Anh tình nguyện chết cũng không muốn dáng vẻ chật vật bây giờ của mình bị người khác nhìn thấy.
Anh duy nhất cảm tạ cô chính là cô đuổi những phóng viên kia đi, đóng cánh cửa lại.
“Cùng lắm thì…… Tôi chết cùng với anh……” Hạ Úc Huân nói rồi hắc hắc cười một tiếng: “Tôi có thể xem là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu……”
Vừa mới dứt lời, con số trên đồng hồ đếm ngược chợt ngưng nhảy lên.
Hạ Úc Huân đùa nghịch phá gỡ thứ gì đó, không thể tin nổi nói: “Người phụ nữ này là đồ ngốc sao? Loại đồ chơi thấp cấp này đã loại bỏ mấy thế kỷ, cũng mệt cho cô ấy có bản lĩnh tìm ra tới!”
Lãnh Tư Thần mới vừa khôi phục hành động liền một tay đem cô ôm lên đùi mình, hôn một trận không dứt.
Hạ Úc Huân hoàn toàn bị tình huống bất ngờ làm mê muội, nói “Tổng…… Tổng giám đốc…… Lãnh Tư Thần! Anh làm gì nậy!”
Cô giãy giụa muốn né tránh, vết thương ở bụng bởi vì động tác giãy giụa bị tác động, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Vừa rồi bởi vì không khí quá căng thẳng vẫn chưa cảm thấy, lúc này toàn bộ đau đớn đều bộc phát lên.
“Cô chẳng lẽ muốn tôi chjam vào người phụ nữ kia? Hả?” Thanh âm Lãnh Tư Thần đặc biệt khàn khàn.
Rốt cuộc là chuyện như thế nào?
“Chẳng lẽ…… Người phụ nữ kia hạ dược cho anh?” Hạ Úc Huân rốt cuộc phản ứng lại, đột nhiên cảm thấy bi ai, nói: “A, Lãnh Tư Thần, ở trong lòng anh, Hạ Úc Huân tôi chỉ xứng làm công cụ cho anh dập tắt lửa có phải hay không?”
“Cô không phải luôn miệng nói thích tôi sao? Vì cái gì tôi không thể? Âu Minh Hiên, thậm chí Tư Triệt, ai cũng đều có thể, vì cái gì tôi không được! Hạ Úc Huân, nếu đây là cô thích, không khỏi giá quá rẻ! A, nếu cô không muốn, tôi có thể tùy tiện kéo người khác vào, người nào cũng đều sạch sẽ hơn cô!”
Trước khi Lạc Vi tới không chỉ cho anh nhìn thấy hình ảnh Bạch Thiên Ngưng ở Nhật Bản cùng đàn ông khác thân mật, còn có Hạ Úc Huân cùng Âu minh hiên, thậm chí có ảnh chụp đêm đó cô say rượu được Lãnh Tư Triệt ôm vào biệt thự……
Lãnh Tư Thần hiện tại đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Hạ Úc Huân đột nhiên cảm giác miệng vết thương đã không còn đau, bởi vì so với sự đau đớn sống không bằng chết trong lòng, đau đớn trên người căn bản không là gì cả.
Yêu anh như thế, lại vĩnh viễn chỉ có được thương tổn cùng hiểu lầm……
Hạ Úc Huân dần dần từ bỏ phản kháng, động tác thân mật như vậy, lại làm trái tim cô băng giá như sắt, như rơi vào động băng.
“Lãnh Tư Thần, anh muốn như thế nào thì cứ làm như vậy đi…… Tôi mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá……”