Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế

Chương 8

Trước Sau

break
Lâm Vi Nhiên đỏ mặt.
"Chắc chắn là em tin tưởng anh rồi."
“...”
Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, cánh rừng trở về yên tĩnh.
Dưới bóng đêm che khuất, không ai nhìn thấy, một con rắn đen bò quanh thân cây sừng sững.
Nó thò đầu ra từ sau tàng cây, dựng thẳng đồng tử, nhìn chằm chằm về phía đám người đang tụ tập thêm lần nữa.
Sau một lúc lâu, bụi cỏ bỗng nhiên lay động kịch liệt vài cái, có thứ gì đó trượt qua.
Trong đội ngũ, không biết là ba lô của ai không có kéo chặt, lộ ra một lỗ hổng thật lớn.
Động vật máu lạnh âm u, chậm rãi, bí mật bò vào ba lô.
...
Ngày hôm sau, đội ngũ xuất phát một lần nữa.
Một ngày một đêm không ăn qua bất cứ thứ gì, Tô Tô đói đến còng lưng. Thật vất vả mới đến được khu phục vụ kế tiếp, tiếng động cơ ô tô hấp dẫn cương thi dừng lại ở khu phục vụ, chúng nó nhào về phía đoàn xe lũ lượt như tre già măng mọc.
"Triệu Chấn Vũ, anh dẫn theo những người khác giải quyết cương thi bên ngoài, tôi và Tư Triết giải quyết bên trong!”
“Được!”
Bên ngoài để lại bốn dị năng giả, có Triệu Chấn Vũ cấp hai dẫn đầu, mấy chục cương thi cấp thấp căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
Người bình thường trong đoàn xe, cũng có một ít đàn ông và phụ nữ có dáng người cường tráng cầm lấy vũ khí, chiến đấu với mấy cương thi lạc đàn.
Trong đầu chúng nó có tinh thạch, sau khi dị năng giả nuốt vào có thể tăng thêm thực lực. Người bình thường cầm đến tay, chỉ có thể đổi vật tư với dị năng giả.
Tô Tô đợi trong đội ngũ "người già yếu bệnh tật", không nhúc nhích.
Cô cũng đã từng là một trong những thành viên cố gắng đánh cương thi, ở chung chỗ với mấy người phụ nữ có chút sức lực, vận khí tốt cũng có thể đánh chết một con cương thi lạc đàn.
“Tô Tô? Cô không đi đánh cương thi sao?" Đồng bọn khó hiểu kéo cô, "Chuyện tối hôm qua... Dù sao bọn họ cũng không so đo với cô, mạng sống là quan trọng nhất.”
Mạng sống là quan trọng nhất?
Cô cố gắng như vậy sống bốn năm trong tận thế, cuối cùng còn không phải vẫn chịu cái chết sao.
Rất nhanh, đám cương thi bên ngoài khu phục vụ đã được dọn sạch.
Mấy dị năng giả vui vẻ vào bên trong cửa hàng tiện lợi, những người bình thường khác đều không nhúc nhích, chuẩn bị chờ bọn họ lấy xong vật tư, lại đi vào lục soát một lần số đồ còn lại — đây là quy tắc ngầm của đội ngũ này, cũng là một trong những nguyên nhân vì sao mấy người Lâm Vi Nhiên có thể dễ dàng bỏ qua cho nhiều người như vậy đi theo phía sau.
“Đúng rồi." Triệu Chấn Vũ đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Tô trong đám người, có ý ám chỉ, "Có người không làm mà hưởng, để tôi nói cho biết, cửa hàng tiện lợi cũng không xứng vào. Nếu ai không tự hiểu lấy mình, chạy vào lục soát vật tư thì đừng trách tôi đánh kẻ đó.”
Không ai hé răng.
Mọi người đều biết anh ta đang nói về ai.
Bóng dáng Triệu Chấn Vũ biến mất trong cửa hàng tiện lợi, những người khác thì tránh cửa hàng tiện lợi, chuẩn bị đến nơi khác lục soát một chút.
Trong đoàn xe chỉ còn lại một ít người già yếu bệnh tật.
Đột nhiên, Tô Tô từ tối hôm qua đã bắt đầu tựa như người trong suốt đứng lên, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.
Cái gì cô cũng không giải thích, ở trước mặt mọi người đi vào khu phục vụ.
Đói khát khiến cho dạ dày quặn đau từng đợt, Tô Tô hành động hoàn toàn không giống với đời trước.
Dựa vào cái gì mà không cho cô lục soát?
Cô sắp vào rồi.
Không đến cửa hàng tiện lợi, cô có thể đi nơi khác.
Tô Tô mù quáng mà tìm một căn phòng, cửa mở không ra, nhìn từ cửa sổ vào có thể nhìn thấy bên trong vô cùng sạch sẽ, giống như phòng làm việc của nhân viên công tác trong khu phục vụ.
Không có cương thi.
Cô trèo qua cửa sổ với cái đầu nặng nề, sau khi tung một hồi lâu, cuối cùng cũng phát hiện hai gói mì ăn liền ở tầng dưới chót của một cái tủ làm việc.
Đôi mắt chết lặng của Tô Tô hiện lên một tia sáng, cầm lên một gói, xé bao bì nhét vào trong miệng.
Nhoàm nhoàm nhoàm.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc