Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế

Chương 7

Trước Sau

break
Trên chân quả thật có dấu răng rắn cắn.
Rắn gì mà độc tính lớn như vậy? Có thể khiến Ngô Chí không rên một tiếng đã chết?
Lâm Vi Nhiên mím môi, trong lòng có chút bất an.
Trong đội ngũ tổng cộng có bảy dị năng giả, trong đó dị năng giả cấp hai chỉ có bốn — cô ta, Tư Triết, Ngô Chí, Triệu Chấn Vũ.
Trên đường chạy trốn, dị năng hệ sức mạnh của Ngô Chí góp phần giúp đỡ rất nhiều, vung gậy bóng chày ra ngoài, mười con cương thi thì chín con lệch đầu, còn có một cái đầu trực tiếp bay ra ngoài.
Mà dị năng hệ hỏa của cô ta, Tư Triết có dị năng hệ lôi, tuy nói là dùng tốt, nhưng giai đoạn trước rất dễ dàng mất lực, sức tấn công thật sự có hạn...
Vừa nghĩ như vậy, tâm trạng của Lâm Vi Nhiên vô cùng tệ hại.
Mà người không nhịn được nổi nóng chính là Triệu Chấn Vũ.
“Ngô Chí bị rắn cắn, cô không biết kêu người sao? Chúng tôi đều ở bên ngoài rừng, chỉ cần cô kêu một tiếng, còn có thể cứu anh ta trở về!"
Tô Tô không kêu một tiếng nào.
Lần này, Lâm Vi Nhiên cũng có chút bất mãn, trong ánh mắt nhìn về phía em họ nhà mình mang theo thất vọng và cảm xúc giận chó đánh mèo mãnh liệt.
"Sao em không kêu lên?"
Một câu chất vấn giống hệt kiếp trước.
Tô Tô có chút xuất thần, lúc ấy cô trả lời như thế nào?
Lúc ấy cô ôm một bên má sưng vù, trong lòng bám víu tia cầu xin cuối cùng, hi vọng những người này có thể đứng về phía cô.
“Anh ta muốn chơi tôi." Tô Tô vẫn chọn nói ra những lời này, chỉ là lần này, giọng điệu của cô rất bình tĩnh, "Chỉ là còn chưa thực hiện được đã bị rắn độc cắn.”
Cô thậm chí còn cười.
“Còn là con rắn đen anh ta vừa bắt được, nó tới báo thù.”
Hai câu nói khiến hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
“Chơi cái gì? Ngô Chí muốn chịch cô sao?” Vẻ mặt Triệu Chấn Vũ châm chọc, "Cô cho rằng bây giờ vẫn là trước tận thế? Tên đàn ông nào cũng đều do cô chọn lựa? Anh ta là dị năng giả cấp hai, muốn người phụ nữ gì không được! Ai biết có phải cô quấn lấy bảo anh ta mang theo cô vào rừng, muốn mượn cơ hội chiếm lợi ích, kết quả người chết rồi, cô lại thoái thác trách nhiệm!"
Nói một hồi khiến cho mấy dị năng giả đồng cảm, tất cả ánh mắt hoài nghi đều hướng về phía Tô Tô.
Bọn họ là dị năng giả, cô là người bình thường, người bình thường dễ dàng chết nhất, dù cãi lại như thế nào đều vô dụng.
Tô Tô biến thành câm điếc, không mở miệng nữa.
“Em họ của cô hại chết Ngô Chí, dù sao cũng phải có cách ăn nói, nếu không thì ném cô ta đi, loại phụ nữ bụng dạ khó lường này lăn lộn trong đội ngũ, tôi sợ một lúc nào đó cô ta lại hại toàn bộ chúng ta!"
Từ lúc Tô Tô nói ra hai chữ kia, Lâm Vi Nhiên lập tức trầm mặc.
“... Quên đi.”
“Cái gì mà quên đi?”
“Em ấy cũng không cố ý, ai cũng không nghĩ tới Ngô Chí sẽ bị rắn độc cắn chết." Lâm Vi Nhiên mím môi, "Chấn Vũ, cho tôi mặt mũi, dừng ở đây đi.”
Triệu Chấn Vũ hậm hực thở phì phò, nghẹn khuất vài giây, vẫn chọn thỏa hiệp.
“Được, nể tình cô ta là em họ của cô, tôi không so đo với cô ta.”
Trò khôi hài kết thúc, những người khác lục tục rời khỏi rừng.
Tô Tô cố gắng vài cái, đứng lên đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Lâm Vi Nhiên, người phía sau gọi cô lại: "Đợi đã…”
Tô Tô chỉ làm như cái gì cũng không nghe thấy, buồn bực đi ra khỏi rừng, một lần nữa trà trộn vào nhóm người bình thường bên trong đội ngũ.
Khóe môi Lâm Vi Nhiên càng mím chặt, theo bản năng nhìn về phía Tư Triết đang đứng bên cạnh mình.
“Có phải em đã làm sai hay không?”
“Có lẽ em ấy không thích Ngô Chí, em còn bảo Ngô Chí tiếp cận em ấy…”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy." Tư Triết giơ tay lên, xoa xoa mái tóc cô ta, "Ngô Chí đã chết, những thứ này đều không quan trọng.”
“Cũng đúng." Lâm Vi Nhiên thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ nói, "Thật ra em và em họ này cũng đã nhiều năm không gặp, có lúc thật sự không biết rốt cuộc em ấy đang nghĩ gì. Ngô Chí... Có lẽ kêu lên một tiếng đúng lúc, cũng sẽ không chết.”
“Thiếu một tay chiến đấu mà thôi, em không tin anh?" Tư Triết nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay cô, "Cho dù chỉ có một mình anh, cũng có thể thuận lợi đưa em tới căn cứ phía Nam.”
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc