Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế

Chương 553: Ngoại Truyện

Trước Sau

break
Đây là lần đầu tiên giống cái dịu dàng lại không kháng cự anh như thế.
Bản năng xao động lại trỗi dậy.
Người rắn đột nhiên ôm lấy Tô Tô.
"Xì!!!"
Quay lại giường cỏ khô thôi!
Hiện tại, anh điên cuồng muốn liếm láp chút gì đó.
Tinh thạch vừa tới tay, quần áo cũng rơi lả tả đầy đất.
Tiếng khóc của Tô Tô nhẹ mà dồn dập, cánh tay trắng nõn tinh tế thỉnh thoảng lại đau khổ giãy dụa một chút.
“... Tôi không cần, không cần tinh thạch nữa.”
Có liên quan gì tới tinh thạch sao?
Cho dù không có tinh thạch, anh cũng sẽ lấy lòng cô như thế.
Người rắn tham lam chiếm lấy từng chút ngọt ngào, lưỡi rắn cẩn thận từng li từng tí thăm dò quá trình, khiến cho Tô Tô phát ra một tiếng kêu khóc ngắn ngủi thêm lần nữa.
“Cút ngay!”
“Biến thái! Cút ngay!”
Nửa đoạn đuôi rắn mắt điếc tai ngơ, vẫn chặt chẽ giam cầm giống cái, làm cho cô ngay cả chạy trốn cũng không làm được.
Dường như đã khám phá ra bí quyết thực sự để thống trị niềm vui của giống cái, anh bắt đầu điên cuồng lấy lòng.
Tô Tô thiếu chút nữa sụp đổ.
Lần đầu tiên, lần đầu tiên của cô... Tiếng khóc tuôn ra, và sự xấu hổ lấp đầy trái tim.
Người rắn ngẩng đầu lên.
Lưỡi rắn vẫn còn cảm thấy không đủ phun ra nuốt vào hai cái, đôi mắt dựng thẳng chăm chú nhìn chằm chằm giống cái bị anh ức hiếp, dường như còn đang hồi tưởng.
Ý thức được điều này, Tô Tô vốn đang bị kích thích đại não trong nháy mắt đã ngừng hoạt động.
Ba cảm xúc khác nhau giằng co trong cô.
Muốn mắng.
Muốn khóc.
Muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Lông mi của giống cái ẩm ướt dính vào một chỗ, đôi mắt xinh đẹp đen trắng rõ ràng giống như vừa được nước mưa rửa sạch một lần, khóe mắt hồng nhuận chóp mũi ửng đỏ, ngay cả cánh môi cũng bị chính cô cắn thành màu đỏ thắm.
Người rắn nuốt một ngụm.
Anh trông mong tiến đến bên miệng giống cái, vừa định hôn lên, lại bị đạp một cước bất ngờ không kịp đề phòng.
Tô Tô muốn đá văng anh.
Nhưng cô thật sự không có sức lực, cô run rẩy đứng dậy đạp lên thân rắn, nhưng thậm chí lại tăng thêm vài phần đón ý nói hùa.
Thật sự đã vượt quá phạm vi chấp nhận của cô.
Tô Tô cũng không nghĩ tới mình sẽ có một ngày chật vật như thế, cô nhìn khuôn mặt tà dị phóng to gần trong gang tấc, nhất là cái lưỡi rắn kia, còn có chóp mũi cao ngất, gần như sụp đổ mà khóc rống lên.
“Anh không thể đối xử với tôi như vậy!”
“Tôi, tôi không phải rắn cái của anh, tôi là nhân loại, không có quan hệ gì với anh!”
“Anh... Cho dù anh cho tôi tinh thạch, cũng không thể đối xử với tôi như vậy…”
Giống cái nằm úp sấp trên cỏ khô, khóc đến mức lê hoa đái vũ, uyển chuyển ai oán.
Người rắn hiểu lời cô.
Nhưng anh mặt dày ôm lấy giống cái, giống như tuyên bố chủ quyền mà “Xì” vài tiếng.
"Xì..."
Chính là giống cái của anh.
Anh trộm về bằng bản lĩnh.
Người rắn lấy lòng hôn lên khóe môi Tô Tô, cẩn thận đánh giá ánh mắt của cô.
Thành thật mà nói, anh cũng không cảm thấy — giống cái không thoải mái.
Bởi vì khoảnh khắc cô khóc, trong giọng nói có chứa đựng một loại phóng thích đến từ bản năng.
Anh phân biệt rất rõ ràng.
Con người luôn kìm nén chính mình.
Người rắn dính chặt ôm lấy Tô Tô, dường như hoàn toàn không bị lời nói của cô tổn thương đến.
Tô Tô mắng cũng đã mắng rồi.
Giãy dụa cũng đã dùng hết sức giãy dụa.
Nhưng người rắn vẫn không buông tay.
Cô khóc mệt thì lập tức nhìn chằm chằm ngọn đèn điện nhỏ trên vách tường không dời mắt, dường như hoàn toàn không muốn để ý đến nửa người nửa rắn đang ôm mình.
"Xì..."
Người rắn còn đang muốn dỗ dành cô, dỗ cô chấp nhận hiến tế mình — phải biết rằng, sau khi nó nuốt chửng cự mãng được truyền thừa trí nhớ, đều là nhân loại hiến tế nó.
Nhưng anh tình nguyện hiến tế tất cả cho giống cái mình đã trộm về.
"Xì..."
Người rắn lại rít lên vài tiếng, nhặt lên một viên tinh thạch cấp bốn trong đống cỏ khô, săn sóc đút vào trong miệng Tô Tô.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc