Ngọn lửa hừng hực ngăn cản tầm mắt của mỗi người, chờ đến khi bọn họ giãy thoát, chiến đội Vĩnh Hằng phía trước bỗng nhiên phẫn nộ kêu lên một tiếng: "Tinh thạch của chúng ta!"
Mọi người nghe tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy — tất cả cương thi tiểu đội Vĩnh Hằng vừa mới giết chết đều biến thành một đám tro tàn màu đen, về phần tinh thạch chưa kịp thu hồi... Đã không cánh mà bay!
Tư Triết tức giận đến mức giết sạch mấy trăm con cương thi còn lại, chờ đến khi dị năng hao hết, hai mắt của anh ta đã trở nên đỏ bừng, cả người còn đang không ngừng phát run.
Bốn năm qua đây vẫn là lần đầu tiên anh ta bị người khác cướp đi chiến lợi phẩm! Còn là một chiến sủng thần bí thấy đầu không thấy đuôi!
Đó chính là tinh thạch cấp bảy! Bọn họ đã đợi tinh thạch cấp bảy trọn vẹn một năm!
Lâm Vi Nhiên cũng không dễ chịu, cô ta đứng đơ tại chỗ, rất lâu cũng không nói ra một câu nào.
Cho đến khi đồng đội bên cạnh cẩn thận hỏi: "Vi Nhiên, chúng ta có đuổi theo không?”
Lâm Vi Nhiên cười khổ một tiếng.
Đuổi theo như thế nào?
Để đối phó với cương thi cấp bảy, dị năng của bọn họ đã hao hết, đuổi không kịp cũng đánh không lại.
Chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
...
Góc khuất không ai chú ý
Có mấy dị năng giả chú ý tới Tô Tô, họ gãi đầu lấy làm kỳ lạ.
Cô gái mặt sẹo vừa rồi đi đâu rồi? Sao đột nhiên không thấy nữa?
...
Tô Tô đã bị "trói" trở về sơn động một lần nữa.
Cự mãng vừa có được tinh thạch cấp bảy vừa vui vẻ vừa bất mãn.
"Xì!"
Nó há miệng rắn dữ tợn ra, rít vài tiếng về phía giống cái.
Không ngờ cô lại chạy loạn!
Chạy lạc thì làm sao bây giờ?
Bị cương thi cào phải thì làm sao bây giờ?
Nó rống vài tiếng, thấy sắc mặt của giống cái đã tái nhợt, lập tức cẩn thận từng li từng tí thu dáng vẻ dữ tợn lại.
Cô rất nhút nhát.
Không thể làm cô sợ.
Cự mãng thu hồi tất cả oán giận, ngoan ngoãn cõng Tô Tô chui vào chỗ sâu nhất trong sơn động.
Cuối cùng dừng lại ở lối vào một hành lang.
"Xì..."
Quả cầu lửa màu xanh bay về phía trên cùng của sơn động, ánh lửa chiếu sáng hành lang rộng rãi sâu hun hút.
Tô Tô còn đang lo sợ bất an bỗng nhiên ngừng thở.
Cô thấy gì?
Nơi này chất đầy các loại tinh thạch, từ cấp một đến cấp sáu cái gì cần có cũng có! Tất cả đều bị ném vào trong hang động tựa như rơm rạ, xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Tựa như nhìn ra giống cái khiếp sợ, cự mãng đắc ý phun ra rất nhiều tinh thạch.
“Rầm rầm!”
Giống như rơi xuống một cơn mưa tinh thạch, ngọn núi nhỏ lại cao thêm một chút nữa, còn có mười mấy viên tinh thạch cấp bốn cấp năm lăn tới bên chân Tô Tô.
Cô hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Cự mãng đợi trong chốc lát, thấy giống cái vẫn không có phản ứng, nó lập tức vội vàng xao động dùng đuôi rắn đẩy đẩy sau lưng cô.
"Xì!"
Của em đấy!
Tô Tô đi về phía trước vài bước, trong mắt còn lưu lại sự khiếp sợ và mờ mịt.
Cô quay đầu nhìn về phía cự mãng.
Người sau đã sớm biến trở lại dáng vẻ nửa người nửa rắn.
Anh thấy giống cái vẫn bất động, vì thế chủ động tiến lên, tùy ý quơ một bó lớn tinh thạch từ trong đống tinh thạch kia, nhét đầy túi của cô.
"Xì!"
Tô Tô cuối cùng cũng hiểu được ý của người rắn này.
Anh đang bồi thường cho cô?
Hốc mắt lại phiếm hồng.
Cảm xúc xót xa kéo dài từ lòng bàn chân lên đến đại não, khiến cho cả thân thể đều run rẩy.
Lạch cạch.
Nước mắt rơi xuống trên tinh thạch.
Nước mắt còn vương ở trên mặt không có rơi xuống bị người rắn nhẹ nhàng liếm láp lau đi.
Tô Tô không né tránh.
Cô ôm tinh thạch đầy lòng — đây là gia sản đồ sộ mà bốn năm qua cô cũng không có được, so sánh với chúng, cô chỉ đánh rơi hai viên tinh thạch cấp bốn có vẻ vô cùng keo kiệt.
“... Cảm ơn anh.”
Giọng nói mềm mại mang theo tiếng khóc làm cho người rắn vốn có suy nghĩ đơn giản, một lòng muốn tặng quà bỗng nhiên kích động.