Quả nhiên, không lâu sau, cửa phòng đã bị gõ vang.
Đứng ở ngoài cửa chính là trấn trưởng, trong tay anh ta xách theo một cái túi, thấy Tô Tô còn mặc quần áo như trước không có thay đổi, đáy mắt hiện lên ý tứ hiểu rõ.
"Mọi người ở trên đường cao tốc hẳn là không có thời gian thay quần áo nhỉ?”
“... Cảm ơn.”
Tô Tô không có từ chối ý tốt của anh ta, trực tiếp đưa tay nhận lấy túi xách mà anh ta đưa tới.
“Vậy cô vào thay trước đi, tôi ở bên ngoài chờ cô.”
Lời nói của trấn trưởng vừa lễ phép lại chu đáo, mặt Tô Tô không chút thay đổi gật đầu, lập tức đóng cửa phòng lại.
Trong túi xách có ba bộ quần áo, một bộ là quần áo bình thường, một bộ là váy ngắn xinh đẹp, còn có một bộ là váy liền áo màu trắng.
Quả thực là suy nghĩ toàn diện.
Sống lại cả đời, một ít quan niệm bảo thủ không cần thiết lặng lẽ thay đổi. Tô Tô mặc bộ váy liền áo màu trắng kia vào, đứng ở trước gương phòng vệ sinh, búi cho mình một củ tỏi nhỏ, nửa xoã tóc.
Vỗ vỗ mặt đơn giản hai cái, hai má tự nhiên có vài phần hồng hào.
Lại nhìn gương, cô gái bên trong thanh tú thoát tục, đáy mắt tựa như cất giấu một hồ nước trong veo, mặt mày xinh đẹp dễ nhìn, một khuôn mặt trắng nõn bóng loáng, còn không có hai vết sẹo vắt ngang mi tâm kia.
Tô Tô giật giật khóe miệng.
Nếu trấn trưởng nguyện ý săn bắn, càng cam lòng đặt mồi nhử trong lồng giam săn bắn, vậy cô cần gì phải chịu thiệt thòi.
Trong nháy mắt mở cửa, trấn trưởng chờ ở bên ngoài ngẩng đầu, ngây người vài giây, đáy mắt hiện lên vài phần kinh ngạc.
Anh ta đương nhiên biết cô gái trước mắt lớn lên xinh đẹp, chỉ là ngày hôm qua cô mặc một thân vải rách, đầu tóc và khuôn mặt đều xám xịt, hết sức xinh đẹp cũng bị ép thành bảy phần thanh tú.
Trấn trưởng quan sát từ trên xuống dưới vài lần, khen ngợi tự đáy lòng: "Bộ váy này rất hợp với cô.”
"Cảm ơn."
“Ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa.”
Trấn trưởng lại tự nhiên móc từ trong túi ra một túi bánh mì: "Ăn miếng lót dạ này đi.”
Tô Tô không do dự nhận lấy, nhét vào trong ba lô tùy thân của mình.
Chỉ là mới vừa nhét vào, cả người cô đã run lên, mãnh liệt rút tay ra.
Nguyên nhân không có gì khác, chẳng qua là ngón tay của cô bị một con rắn lạnh lẽo liếm láp một chút, con rắn đen giấu ở chỗ sâu mượn chút ánh sáng, nguy hiểm nhìn chằm chằm túi bánh mì mang theo hơi thở nhân loại xa lạ kia, ngọn lửa trong miệng rục rịch, giống như ngay sau đó sẽ đốt bánh mì thành tro tàn.
May mà ánh sáng trắng tới kịp thời, nguy hiểm trong gang tấc, ngăn không để cho Tiểu Hắc đốt ba lô thủng một lỗ.
Trấn trưởng nhạy bén bắt được Tô Tô run rẩy, chu đáo hỏi: "Làm sao vậy?”
“Không có gì." Tô Tô lắc đầu, vừa định nói gì đó, đã bị tiếng mở cửa cắt đứt.
“Ồ! Đây là lại bám vào kim chủ mới?”
Triệu Chấn Vũ dựa vào cửa phòng, châm chọc nhìn hai người tương tác, tầm mắt di động qua lại trên chiếc váy liền áo màu trắng của Tô Tô, ý châm chọc trong đáy mắt càng thêm rõ ràng.
Anh ta trực tiếp đi tới, đứng lại ở trước mặt Tô Tô: "Ngô Chí chết thế nào cô có còn nhớ rõ không?”
Nói xong, anh ta cũng không đợi Tô Tô đáp lại, quay đầu nhìn về phía trấn trưởng.
"Trấn trưởng, tôi khuyên anh cách xa người phụ nữ này một chút, trước đó dị năng giả bị cô ta hại chết là cấp hai, cuối cùng chết không rõ ràng. Kết quả thì sao? Người phụ nữ này ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi, quay đầu đã bắt đầu tìm kim chủ mới để ôm đùi!"
Trấn trưởng dường như không hề bị lời nói của Triệu Chấn Vũ dọa sợ, ngược lại còn dịu dàng khuyên bảo: "Dị năng giả Triệu, Tô Tô là một người bình thường yếu ớt, anh có thể đã hiểu lầm cô ấy. Hơn nữa, giữa tôi và cô ấy cũng không đến mức như anh nói. Cô ấy là em họ của dị năng giả Lâm, tôi chỉ muốn chăm sóc cô ấy nhiều hơn một chút.”
Triệu Chấn Vũ mới không tin lời nói ma quỷ của người đàn ông này, còn muốn châm chọc thêm vài câu, lại có mấy cánh cửa bị mở ra.”
“Trấn trưởng?" Lâm Vi Nhiên kinh ngạc nhìn qua, “Anh tới sớm như vậy, có chuyện gì sao?”