Nhưng anh ta giống như không hiểu sự kháng cự lặng lẽ của cô, nhiều lần lấy lòng, thỉnh thoảng cho một ít ưu đãi. Đến cuối cùng, cho dù là người cùng đội ngũ, ánh mắt nhìn cô cũng càng ngày càng kỳ quái. Trong hoàn cảnh mọi người đều ăn không đủ no, người nói lời chua ngoa càng ngày càng nhiều, cô...
"Xì... xì..."
Âm thanh rắn rít quen thuộc đánh gãy suy nghĩ của Tô Tô, con rắn đen tiêu hóa xong con mồi bò từ trong ba lô ra, lười biếng mà quét mắt xem xét hoàn cảnh trong phòng, tựa như đang tuần tra địa bàn của mình.
Nhìn thấy nó, sự khủng hoảng và sợ hãi trong lòng Tô Tô tiêu tán hơn phân nửa.
Cô ngồi dưới đất, cố gắng vặn mở hộp đào vàng trong tay, lại lấy đũa ăn cơm từ trong ba lô ra, gắp một miếng cam vàng, đào vàng ngọt ngào ra.
“Tiểu Hắc, ăn đồ hộp không?”
Con rắn đen quay đầu cao quý nhìn cô một cái, chậm rãi trượt tới, dừng lại trước mặt nhân loại.
Tô Tô đưa miếng đào vàng tới bên miệng con rắn đen, một giây sau, chỉ thấy con rắn đen nhanh chóng há miệng ra, cả miếng đào vàng bị nuốt vào trong bụng.
Ừng ực.
Đào vàng rơi vào dạ dày.
“Ăn ngon không?”
Khó ăn lắm.
Con rắn đen miễn cưỡng không phun đào vàng trong dạ dày ra.
Tô Tô hiếm khi nhìn từ trong con ngươi dựng thẳng của nó ra một tia ghét bỏ, không tự chủ được nở nụ cười.
“Mày là rắn, chắc chắn không thích ăn hoa quả, hay là hoa quả ướp muối.”
Con rắn đen nheo mắt nhìn chằm chằm nhân loại trước mắt, nó hoài nghi cô là cố ý, cố ý cho nó ăn đồ ăn nó không thích ăn.
“Xì!”
Khi lưỡi rắn sắp chạm vào cổ chân của Tô Tô, ánh sáng trắng quen thuộc đột nhiên xuất hiện, con rắn đen chuẩn bị tập kích nhân loại được trấn an, chỉ có dưới tình huống như vậy, nó mới có thể ngoan ngoãn nằm im trên mặt đất, như bắt đầu ngủ đông, không có bất kỳ uy hiếp nào.
Tô Tô ôm đồ hộp, gắp một miếng đào vàng ăn từng miếng nhỏ.
Thịt quả bên ngoài giòn giòn, bên trong mềm lại nhiều nước, nước ngọt ở tận thế đúng là mỹ vị không gì sánh kịp.
Trong lúc không để ý, cô đã ăn hết phân nửa, thậm chí còn uống một nửa nước đường.
Bụng đã có chút căng phồng, Tô Tô đặt hộp hoa quả chỉ còn lại một nửa ở đầu giường, quay đầu nhìn lại, phát hiện con rắn đen đã tìm được một góc trên sô pha, cuộn mình ở trong góc nhắm mắt giả ngủ.
"Đây là anh ta tự nguyện cho tao, căn phòng này cũng là anh ta tự nguyện cho tao, tao không nên phụ ý tốt của anh ta." Cô không muốn nói chuyện với người khác, lại tình nguyện lẩm bẩm với một loài động vật máu lạnh, "Tiểu Hắc, tao và mày cùng trải qua một đoạn thời gian tốt lành, được không?"
Tiểu Hắc mở mắt, lạnh nhạt liếc cô một cái, không có bất kỳ phản ứng nào.
Nhờ có đám dị năng giả Lâm Nhân, trấn trưởng cung cấp điện nước cho toàn bộ lầu hai lầu ba nhà khách, Tô Tô đi vào phòng vệ sinh tỉ mỉ vệ sinh bản thân mình một mình, trở lại trên giường đắp chăn lên trước, cô thăm dò nhìn về phía Tiểu Hắc trên sô pha.
“Ngủ ngon.”
“Xì…”
Tô Tô coi như Tiểu Hắc đang đáp lại cô, sau khi tắt đèn nằm xuống, suy nghĩ của cô cũng không có bình tĩnh như bề ngoài.
Trấn trưởng đối xử với cô như vậy là có ý gì, trải qua kiếp trước, cô đã có thể đoán ra toàn bộ.
Cũng không phải là lý do mà phần lớn mọi người suy đoán: nhất kiến chung tình đối với cô, muốn theo đuổi cô, mà là một loại... Xuất phát từ tâm lý săn bắn chơi đùa.
Anh ta có ý đồ với nhóm dị năng giả đến từ bên ngoài này, vừa lúc cô lại là em họ của Lâm Vi Nhiên, tự nhiên lấy cớ tốt để kéo gần quan hệ. Anh ta càng để ý đến cô, càng đến gần, cảnh giác của bọn họ sẽ càng thấp.
Về phần sẽ mang đến cho cô phiền não gì, cô có chấp nhận hay không, anh ta cũng không thèm để ý, không quan tâm.
Dù sao... Tô Tô chỉ là một người bình thường không có dị năng, hơn được người khác ở một điểm là xinh đẹp, nhưng ở tận thế, xinh đẹp chỉ là một loại tài nguyên có thể tiêu hao mà thôi.
Một đêm không mộng.
Sau khi Tô Tô rửa mặt xong lập tức ăn và uống sạch nửa phần đồ hộp còn lại, sau đó bắt đầu yên tĩnh chờ đợi.