Bà Xã Lương Thiện Của Anh

Chương 10 - Chương 4.1

Trước Sau

break
Edit : Sóc Là Ta

Lâm Đại Dung mỏi mệt ngã xuống, theo phản xạ Tào Đông Minh cũng đưa tay ôm ngang người đỡ lấy cô.

Thân thể cô trần truồng ở trong lòng anh, tay nắm thành quyền để trước lồng ngực anh, ánh mắt mông lung tê dại khiến anh không thể đọc được suy nghĩ của cô lúc này.

Cô cũng không cần phải sợ, tôi sẽ không làm tiếp nữa. Tào Đông Minh chỉ nhìn cô một lần, sau đó cũng không dám tiếp tục nhìn cô nữa. Anh cắn răng nói ra lời trái lương tâm, nếu như không phải lúc nãy đột nhiên cô ngã xuống, có lẽ anh tuyệt đối sẽ không dừng lại.

Tôi biết anh sẽ không làm tiếp nữa, không phải tôi đã nói rồi sao, cho dù ôm nhau, rốt cuộc không có cảm tình thì cũng vẫn là không có cảm tình. Lâm Đại Dung lại cười nói.

Nụ cười mới nhìn qua làm đau lòng người khiến Tào Đông Minh không khỏi suy nghĩ rằng có phải mình đã làm tổn thương đến cô ấy có hay không Cô... Anh ôm cô trên ghế salông, nhìn khuôn mặt suy yếu mà tràn ngập sức hấp dẫn của cô, hận đến nghiến răng nói: Cô đang muốn nói cô chỉ yêu ông nội tôi thôi, tôi cũng đã hiểu.

Anh là một tên ngốc. Lâm Đại Dung cũng không biết nên nói như thế nào với anh mới được, chuyện cô nàng nói rõ ràng chính là chuyện giữa bọn họ mà.

Tôi có bệnh tim bẩm sinh nên ông nội Tào sẽ đối xử với tôi cực kỳ tốt. Vì tôi thường xuyên đi khám bệnh nên thường xuyên gặp nhau, mối quan hệ giữa tôi và ông cũng trở nên tốt. Thế nhưng tôi không nghĩ anh lại xuyên tạc đến trình độ này.

Cái gì? Cô bị bệnh tim? Lần đầu tiên Tào Đông Minh nghe được cái từ xa lạ này, anh đương nhiên biết ông nội anh là bác sĩ chuyên khoa nội nhưng cô ấy có bệnh tim bẩm sinh là chuyện anh mới được biết lần đầu tiên.

Lâm Đại Dung cũng lộ ra vẻ mê hoặc Anh không biết sao? Lần trước còn hỏi tôi có phải là vì tôi có lý do riêng nên mới chịu ở lại chỗ này nữa. Lúc đó, tôi còn cho rằng ông nội Tào đã nói với anh vì tôi muốn dưỡng bệnh nên mới đến nơi này sinh sống.

Tào Đông Minh sửng sốt một lát, thân thể đang phấn khởi như bị gáo nước lạnh tạt vào người lạnh đến tận xương tuỷ. Từ đầu đến chân, thân thể bên ngoài đều lạnh run mà bên trong cơ thể lại dấy lên ngọn lửa lớn đang cháy hừng hực. Đúng là anh đã nói câu nói kia nhưng lúc đó cô cũng ngầm thừa nhận. Chính vì thế, anh luôn cho rằng lý do kia chính là vì ông nội anh.

Cô nói cô vì dưỡng bệnh nên mới chấp nhận ở lại nơi đây, mà ông nội tôi thì lại phụ trách khám bệnh cho cô. Vì vậy cô mới được phép ra vào nhà ông, mà cũng vì lẽ đó ông nội mới muốn tôi quan tâm cô nhiều hơn, đưa cô về nhà là sợ thân thể cô xảy ra vấn đề.

Lâm Đại Dung cười nói: Quả nhiên là ý của ông nội Tào.

Xem ra sở dĩ anh đối với cô bao dung như vậy cũng không phải xuất phát từ bản thân mình. May mà cô kịp thời phát hiện, nếu như làm xong chuyện vừa rồi thì mới phát hiện thì cô thật rất mất mặt đây.

Vẻ mặt của Tào Đông Minh như bị đả kích mạnh mẽ , vừa nghĩ tới mới vừa rồi mình đã làm chuyện thất lễ với cô thì kích động muốn đập đầu chết đi cho xong, nói: Vậy sao cô không nói cho tôi biết sớm? Còn nói cái gì có thể yêu hay không, không phải cũng là đang nói dối tôi sao?

Không phải đều là do anh nói sao? Không phải anh cũng đã nói giới hạn của tình yêu nên là thế nào sao? Tôi chỉ nói là yêu thì cũng không nhất thiết phải động chạm thân thể, mà là quan trọng về tinh thần, anh liền...

Được rồi, được rồi, đừng nói nữa. Tào Đông Minh vội vàng ngăn cản cô, nếu lại nghe tiếp thì anh thật sự không còn mặt mũi nào để sống tiếp Cô, cô để chăn ở đâu?

Sau khi hỏi chăn đặt ở nơi đâu thì Tào Đông Minh cũng từ phòng ngủ của Lâm Đại Dung ôm một đống chăn đắp trên người



break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc