Trong trời đêm đen đậm như mực tràn ngập ưu thương vô biên vô hạn.
Đã qua một khoảng thời gi¬an rất dài, Tống Vãn Ca vẫn cứ như vậy quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng, hai tay ôm chặt thân thể lạnh lẽo của Long Ngự Tà, một chút thanh âm cũng không phát ra được. Nhưng nước mắt như nước sông lan tràn, giọt giọt, từng chuỗi, một hàng, chảy thế nào cũng chảy không hết.
"Vật nhỏ, người chết không thể sống lại, cho dù nàng đau lòng thế nào, Long Ngự Tà hắn cũng không thể sống lại....” Hàn Kỳ Hiên trầm thở dài, nhìn dáng vẻ đau lòng muốn chết của Tống Vãn Ca, tim của hắn so với bất luận kẻ nào đều đau hơn. Trơ mắt nhìn cô gái nhỏ mình yêu vì người đàn ông khác khóc đến ruột gan đứt từng khúc, trong lòng hắn cũng thực sự rất khó chịu.
Trừ lần đó ra, hắn còn có chút không cam lòng Long Ngự Tà từng tổn thương vật nhỏ như vậy, nhưng vật nhỏ lại vẫn yêu hắn, thậm chí còn vì hắn sinh một bé cưng. Mình rốt cuộc có điểm nào không tốt, vì sao vật nhỏ có thể yêu Liên Mặc, có thể yêu Long Ngự Tà, nhưng không thể yêu mình?
Giờ phút này, hắn thật sự muốn đem vật nhỏ đánh cho bất tỉnh, sau đó mang theo nàng đến một địa phương không có bất kỳ người nào biết đến, chỉ có hắn và nàng. Hắn sẽ dốc hết tất cả toàn tâm toàn ý để yêu nàng, khiến cho nàng quên tất cả đau đớn cùng ưu thương, chỉ cùng hắn vô cùng đơn giản vui vui vẻ vẻ sinh hoạt cuộc sống cùng chung một chỗ.
Nhưng, những điều này đều chỉ có thể là tưởng tượng của hắn. Hắn không dám miễn cưỡng vật nhỏ, cũng không muốn miễn cưỡng nàng, càng luyến tiếc miễn cưỡng nàng. Bởi vì vật nhỏ không thương hắn, nàng không thương hắn. Ha ha, vật nhỏ không thương hắn. Mỗi khi ý thức được điểm này, tim của hắn lại đau đến dường như đao xoắn.
"Vật nhỏ, đừng khóc nữa, đêm khuya sương nặng, phía sau núi này gió rất lớn, chúng ta về trước được không?” Hàn Kỳ Hiên che dấu suy nghĩ, vươn tay muốn nâng Tống Vãn Ca dậy, lại bị nàng nghiêng thân tránh ra.
Ánh mắt Tống Vãn Ca dại ra nhìn Hàn Kỳ Hiên một cái, rồi sau đó đem Long Ngự Tà ôm càng chặt giống như sợ hắn sẽ cướp đi Long Ngự Tà.
"Vật nhỏ, nàng...” Hàn Kỳ Hiên bởi vì hành động của Tống Vãn Ca, mắt phượng trong nháy mắt toát ra vẻ bi thương dày đặc. Quay đầu đi, vừa hay nhìn thấy Thanh Trạch ôm bé cưng tới.
"Giáo chủ, tiểu công tử đã ôm đến đây.” Thanh Trạch nói xong, đem bé cưng đưa tới trước mặt Hàn Kỳ Hiên.
Hàn Kỳ Hiên hướng đến Thanh Trạch gật gật đầu, chuẩn bị nhận lấy, Tống Vãn Ca tay mắt lanh lẹ một phen giành mất, làm cho hắn bất giác sửng sốt.
Tống Vãn Ca đem bé cưng đặt ở trước ngực Long Ngự Tà, lập tức đưa tay phải ra càng không ngừng vỗ nhẹ gương mặt của hắn, miệng há nhiều lần, rốt cục phát ra âm thanh, cũng là trầm thấp đè nén không chịu nổi.
"Long Ngự Tà, chàng mau tỉnh lại, con đến rồi đây, chàng mau đứng lên nhìn xem, diện mạo đứa nhỏ thật giống chàng. Long Ngự Tà, chàng đừng ngủ tiếp nữa được không, không phải chàng mới vừa nói muốn nhìn xem con của chúng ta sao? Vậy chàng lập tức mau tỉnh lại, con đã ở ngay trước mặt chàng, chàng nhanh chóng mở to mắt nhìn một cái đi.
Long Ngự Tà, ta tha thứ cho chàng, ta thật sự đã tha thứ cho chàng, xin chàng đừng chết được không? Chàng yêu ta như vậy, chàng khẳng định luyến tiếc ta khổ sở đúng không? Sao chàng nhẫn tâm để cho ta khổ sở! Chàng chết rồi ta làm sao bây giờ, đứa nhỏ làm sao bây giờ? Long Ngự Tà, sao chàng có thể để cho đứa nhỏ nhỏ như vậy đã không có cha chứ?
Long Ngự Tà, chàng là tên đại lừa gạt! Chàng không phải nói yêu ta sao? Chàng không phải nói muốn vĩnh viễn ở cạnh ta sao. Vậy vì sao chàng còn không tỉnh lại? Chẳng lẽ chàng thật sự không muốn ta và con sao?
Long Ngự Tà, ta hận chàng, ta hận chàng!! Chàng là tên đại lừa gạt, đại lừa gạt, miệng chàng nói nhiều tiếng yêu ta, lại luôn luôn tổn thương ta, chàng luôn để cho ta đau lòng, để cho ta khổ sở. Long Ngự Tà, nếu chàng yêu ta, vậy thì xin chàng đừng rời khỏi ta, van xin chàng đừng chết.”
"Vật nhỏ, đừng khóc nữa. Long Ngự Tà hắn đã chết, hắn thật sự đã chết rồi, dù nàng đau lòng thế nào, dù khổ sở bao nhiêu cũng không cứu vãn được gì.” Trong lời nói khuyên giải an ủi của Hàn Kỳ Hiên ẩn có vài phần tức giận, nhưng còn chưa nói xong, đã bị Tống Vãn Ca gào thét lớn cắt đứt.
"Hàn Kỳ Hiên, ngươi không được nói bậy! Long Ngự Tà không có chết, chàng chỉ là mệt mỏi đang ngủ mà thôi, chàng làm sao có thể chết được, chàng nói chàng yêu ta còn hơn tất cả, chàng luyến tiếc để cho ta đau lòng khổ sở, ngươi chờ mà xem, chàng rất nhanh sẽ tỉnh lại, chàng còn chưa thấy qua con của chúng ta, chàng làm sao có thể chết được!”
"Hắn đã chết! Hắn đã chết rồi!” Hàn Kỳ Hiên mạnh dữ dội rống một tiếng, lập tức vươn tay cầm lấy bả vai Tống Vãn Ca, dùng sức lay động nói, "Vật nhỏ, Long Ngự Tà đã chết rồi, hắn không bao giờ tỉnh lại nữa! Nàng rốt cuộc còn muốn đau lòng trốn tránh tới khi nào? Nàng rốt cuộc còn muốn lừa mình dối người tới khi nào? Nàng tỉnh lại đi được không? Long Ngự Tà đã chết, nàng còn có ta, tình yêu của ta đối với nàng tuyệt đối không ít hơn hắn, ta chỉ biết hơn hắn yêu nàng! Vì sao nàng không thể tiếp nhận ta? Hắn đã chết, chẳng lẽ nàng tình nguyện canh chừng một người chết cũng không chấp nhận ta sao?”
"Không! Ta không thích nghe ngươi nói bậy! Long Ngự Tà không có chết, chàng không có chết!" Tống Vãn Ca dùng sức đẩy Hàn Kỳ Hiên ra, tức giận gào thét, thanh âm bi thương đau đớn làm đau lòng người.
Bé cưng như cảm nhận được cực kỳ bi ai của nàng, cũng oa oa theo, khóc rống lên, hai tay nhỏ bé đưa đến trước mặt nàng muốn nàng ôm.
Tống Vãn Ca còn ngồi chồm hỗm trên mặt đất khóc đến đau đớn thấu tim, thờ ơ với tiếng khóc của bé cưng.
"Ca Nhi!” Trong trời đêm lạnh lẽo vắng lặng, bỗng vang lên tiếng nói trong sáng dịu dàng của Liên Mặc.
Tống Vãn Ca lăng lăng quay đầu, đã nhìn thấy Liên Mặc mặc áo trắng đi về phía mình từng bước một, trên mặt tươi cười tuyệt mỹ, lại mang theo thương cảm khó hiểu.
"Ca Nhi, đừng khóc được không? Nàng xem, tiểu Hi Nhi cũng bị nàng hù sợ rồi.” Liên Mặc nói xong, một bàn tay ôm lấy bé cưng, tay kia thì xoa gò má Tống Vãn Ca, dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt nàng.
Tống Vãn Ca kinh ngạc nhìn Liên Mặc, nghẹn ngào đã lâu, bỗng nhiên nắm chặt tay Liên Mặc phủ trên mặt mình, cầu khẩn nói: “Mặc, chàng cứu Long Ngự Tà được không? Ta không muốn hắn chết, đứa nhỏ cũng không thể không có cha, ta xin chàng cứu hắn được không. Mặc, chàng không phải nói chàng là thần tiên sao, chàng nhất định có cách cứu Long Ngự Tà đúng không?”
"Ca Nhi, ta trước kia là thần tiên, ta hiện giờ và người thường cũng không có gì khác nhau.” Liên Mặc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trên mặt dịu dàng cười, tâm cũng rất đau rất đau. Vẫn biết trong lòng Ca Nhi không có buông Long Ngự Tà, lại chưa từng nghĩ đến điều này vẫn tổn thương hắn sâu như vậy.
Ha ha, ông trời thật đúng là thích trêu cợt người, kiếp trước kiếp này cũng phải làm cho ba người bọn họ dây dưa cùng một chỗ. Nhưng, vì sao cuối cùng có được hạnh phúc lại là người kia mà không phải mình? Đã lâu, rốt cuộc còn phải chờ đợi bao nhiêu cái ngàn năm, mình mới có thể cùng Ca Nhi hạnh phúc gần nhau một đời?
"Ca Nhi, nàng thật sự luyến tiếc Long Ngự Tà chết đúng không?” Hai tròng mắt Liên Mặc nhìn Tống Vãn Ca, nhẹ giọng.
"Uh.” Tống Vãn Ca nghẹn ngào gật đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt, đâm vào lòng Liên Mặc làm đau nhức. “Mặc, ngay cả chàng cũng cứu không được Long Ngự Tà sao? Hắn thật sự rốt cuộc không thể tỉnh lại sao? Mặc, ta rất khổ sở, lòng đau quá”
"Ca Nhi, nếu ta và Long Ngự Tà nhất định chỉ có thể sống một người, nàng sẽ chọn ai?” Liên Mặc bỗng nhiên nỉ non nói nhỏ, thanh âm rất nhỏ rất nhỏ.
"Mặc, chàng mới vừa nói gì?” Tống Vãn Ca không nghe rõ lời Liên Mặc nói… lập tức hỏi lại.
"Ha ha, không có gì, Ca Nhi không nghe thấy coi như không có gì.” Liên Mặc dịu dàng cười, rồi sau đó đem bé cưng đưa tới trong lòng Tống Vãn Ca, nói: "Ca Nhi, nàng yên tâm, Long Ngự Tà rất nhanh sẽ không có chuyện gì, ta có cách cứu hắn.”
Dứt lời, Liên Mặc đỡ Long Ngự Tà ngồi xuống, ngưng thần vận khí, vươn tay huy động, vô số đoá hoa sen tuyết trắng mùi thơm ngát từ đầu ngón tay trắng nõn trong suốt của hắn biến ảo mà ra, quanh quẩn ở quanh thân Long Ngự Tà không ngừng xoay tròn bay lượn. Chiếu đến ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, cánh hoa Tuyết Liên Hoa này phát ra ánh sáng oánh nhuận sáng bóng trong trẻo nhưng lạnh lùng, diêm dúa lẳng lơ diễm lệ, khiếp hồn người. Chu vi giống như nổi lên một trận tuyết trắng, mùi thơm ngát lạnh lùng toả khắp toàn bộ trong không khí, bóng đêm như mực cũng trở nên sáng lên.
Dần dần, vết thương trước ngực và sau lưng Long Ngự Tà từng chút từng chút khép lại, hô hấp và tim đập cũng bắt đầu từ từ khôi phục bình thường.
"Tốt lắm, Ca Nhi, Long Ngự Tà đã không có việc gì rồi, ba canh giờ sau sẽ tỉnh lại.” Liên Mặc hơi hơi quay đầu, không để cho sắc mặt tái nhợt của mình bại lộ ở trước mặt Tống Vãn Ca. Cố gắng chống thân mình suy yếu đứng lên, đang lúc mọi người kinh ngạc không thôi, chậm rãi đi đến trước mặt Hàn Kỳ Hiên, cười yếu ớt nói, “Hàn công tử, tay trái và chân trái của ngươi ta cũng giúp ngươi chữa tốt như cũ, như vậy sau này ngươi mới có thể bảo vệ tốt Ca Nhi.”
"A, Liên Mặc, ngươi... Hàn Kỳ Hiên còn chưa kịp mở miệng, cánh hoa Tuyết Liên làm cho hắn kinh ngạc không hiểu đã lại từ trong tay Liên Mặc biến ảo mà ra, phân biệt quanh quẩn từ cổ tay trái và mắt cá chân trái của mình xoay tròn bay lượn, mùi thơm ngát mát lạnh tụ thành một bó hoa rực rỡ lưu chuyển hào quang màu bạc, gắn kết ở địa phương gân mạch bị đánh gãy.
Chỉ một phút sau, Hàn Kỳ Hiên chỉ cảm thấy tay trái và chân trái của mình không còn cảm giác đau đớn, hoạt động vài cái, đúng là vẫn tốt như lúc ban đầu, giống như chưa từng chịu đả thương.
Đáy lòng Hàn Kỳ Hiên vừa kinh hỉ vừa không thể tin được, giật mình sửng sốt một lát, đang muốn nói lời cảm tạ, đã thấy thân thể Liên Mặc lảo đảo hai cái, bỗng nhiên thẳng tắp ngã ra sau.
"Mặc, chàng làm sao vậy?” Tống Vãn Ca kinh hô một tiếng, muốn đỡ lấy hắn cũng không kịp.
Hàn Kỳ Hiên thấy thế, thân hình nhanh vội chạy tới phía sau Liên Mặc, hiểm hiểm đỡ được hắn, nói: "Liên Mặc, ngươi không sao chứ?”
"Hàn công tử, ta... ta không sao. “ Lời Liên Mặc còn chưa dứt, một mùi máu tươi ở giữa răng môi lan tràn ra, há miệng lập tức phun ra một miệng máu tươi lớn.
"Mặc, chàng rốt cuộc làm sao vậy? Sao chàng lại nôn ra máu?" Tống Vãn Ca bị máu tươi tràn ra ở khoé miệng Liên Mặc làm kinh hoảng, vẻ mặt kinh sợ cùng khủng hoảng, hốc mắt nháy mắt biến đỏ, từng hàng từng hàng nước mắt lớn chảy xuống hai gò má. “Mặc, chàng có phải đau ở đâu không? hay là vết thương trên người lại bị vỡ? Mau cho ta xem xem!”
Tống Vãn Ca nói xong, đem bé cưng đưa cho Hàn Kỳ Hiên, lập tức đỡ qua Liên Mặc, cao thấp kiểm tra thân thể hắn.
"Mặc, trên người chàng cũng không có vết thương vỡ ra, vậy vừa rồi sao chàng phải nôn ra máu. Chàng mau nói cho ta biết, rốt cuộc ở đâu không thoải mái, đừng để ta lo lắng được không?” Tống Vãn Ca không ngừng khóc thút thít, đáy lòng bị khủng hoảng trước nay chưa có tràn ngập.
Liên Mặc mỉm cười nhìn Tống Vãn Ca, một hồi lâu mới chậm nói, "Ca Nhi ngốc, Long Ngự Tà đã sống lại, nhưng ta lại muốn vĩnh viễn rời khỏi nàng rồi. Khụ khụ…”
"Mặc, chàng đang nói đùa với ta phải không? Chàng không phải đang sống tốt đấy sao, làm sao có thể vĩnh viễn rời khỏi ta?” Tống Vãn Ca cười rơi lệ, tâm nháy mắt bị nhéo quá chặt chẽ, thân mình nhỏ bé và yếu ớt không tự chủ được lạnh run run rẩy. "Mặc, chàng có phải bị bệnh. Sắc mặt của chàng rất tái nhợt, bây giờ chúng ta trở về đi, để thần y xem cho chàng được không?”
"Không ích gì đâu, Ca Nhi, ai cũng không cứu được ta.” Liên Mặc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, vẻ mặt đả thương nhìn Tống Vãn Ca, ống tay áo thuần trắng cô đơn tung bay ở trong gió đêm, đầu đầy tóc đen như mực nhẹ nhàng bị gió cuồn cuộn nổi lên, trên không trung xoay tròn vài cái, lại bị thổi dừng ở trên mặt của hắn, trên quần áo, lưu loát mà múa theo gió. Trong đôi mắt màu băng lam ẩn chứa vài phần thương cảm, vài phần cô đơn, vài phần tuyệt vọng, vài phần đau đớn, sắc thái ở giữa thiên địa dường như cũng tùy theo ảm đạm biến mất. "Ca Nhi, ta sắp phải chết rồi, nàng có thể đau lòng vì ta, khổ sở vì ta hay không, giống như lúc trước đau lòng khổ sở vì Long Ngự Tà?”
"Không! Chàng chết ta tuyệt đối sẽ không đau lòng vì chàng, ta một giọt nước mắt cũng không chảy cho chàng!" Tống Vãn Ca nắm chặt ống tay áo Liên Mặc, gào thét như điên, trong mắt nước mắt muốn chảy ra nhưng nàng lại quật cường chịu đựng, cố gắng không cho nó rơi xuống. Thân thể run rẩy ở trong im lặng, như lá rụng không trọn vẹn, như miếng băng mỏng bị vỡ.
"Thật sao? Ca Nhi thật sự sẽ không vì ta rời đi mà chảy một giọt nước mắt sao?" Liên Mặc thản nhiên cười, tươi cười giống một đóa hoa tuyệt mỹ trong suốt nhẹ nhàng nở rộ trong đêm đông tuyết bay. Một loại bi thương thương cảm không cách nào hình dung từ hô hấp của hắn chậm rãi bay ra, cuối cùng tràn ngập dưới bóng đêm dày đặc này, trong nháy mắt như bóp chết hô hấp của mọi người.
"Ha ha, như vậy cũng tốt, như vậy ta có thể an tâm rời đi, ta không bỏ được nhìn qua nhất đó là đau lòng và nước mắt của Ca Nhi, khụ khụ.” Liên Mặc thật sâu ngóng nhìn Tống Vãn Ca, ẩn nhẫn ho khan, đáy mắt ưu thương cùng quyến luyến giống như gợn sóng, tầng tầng hướng về Tống Vãn Ca lay động.
"Nếu luyến tiếc ta đau lòng không để ta khổ sở, vậy thì đừng rời khỏi ta, vĩnh viễn cũng đừng rời khỏi ta.” Tống Vãn Ca kinh hoàng bi phẫn hướng tới Liên Mặc gào thét lớn, một lát, bỗng cầm chặt lấy tay hắn nói, "Mặc, chàng nhất định là nói đùa với ta đúng không? Chàng không phải vẫn rất tốt sao, sao có thể đột nhiên chết được? Mặc, chàng đừng làm ta sợ được không, ta thực chán ghét nghe kiểu đùa như thế, thật sự rất chán ghét, rất chán ghét! Mặc, chàng mau nói cho ta biết, lời chàng vừa mới nói đều là lời nói đùa, sau này chàng không bao giờ đùa với ta như thế nữa.”
"Ca Nhi ngốc, ta cũng không muốn chết. Nhưng nếu ta không ra tay, Long Ngự Tà sẽ chết, ta đã nói rồi, không nỡ nhìn thấy nàng đau lòng rơi lệ, Ta và Long Ngự Tà nhất định có một người hy sinh, nếu Ca Nhi không đau lòng rơi lệ vì ta, vậy hãy để cho ta ra đi đi.”
Liên Mặc cười khổ, tươi cười trong suốt mà ưu thương, tóc đen thật dài tuỳ ý rũ trên vai hắn, thản nhiên tản mát ra một loại yếu ớt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thuần khiết không nhiễm một hạt bụi nhỏ. Da thịt trong suốt bị ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng súc tích nhuộm linh lung xuyên qua, mỏng manh, mỏng manh, dường như một hơi sẽ hòa tan.
Hắn thật sự rất luyến tiếc rời đi, nhưng ý trời như thế, hắn làm sao có thể kháng cự? Hao hết tiên nguyên trở thành người phàm, hắn vốn chỉ có ba mươi năm sống ở trần gian. Mà mỗi lần sử dụng một bí quyết hoa sen sẽ giảm thọ năm năm, ngay từ đầu cứu sống Ca Nhi đã khiến hắn dùng qua một lần, sau đó biết tin tức của Trần nhi, Ca Nhi sinh đứa nhỏ, vì thai độc của Ca Nhi lại riêng sử dụng một lần.
Mà lần này cứu Long Ngự Tà, bởi vì trên người có thương tích, giờ phút này căn bản là không thích hợp vận dụng bí quyết hoa sen. Nhưng vì Ca Nhi, hắn lại không thể không ra tay cứu giúp. Hậu quả mạnh mẽ sử dụng, đó là ngũ tạng lục phủ đều tổn hại, thuốc và kim châm không thể cứu được nữa.
"Ca Nhi, sau khi ta đi rồi, chỉ hy vọng nàng và Long Ngự Tà hạnh phúc, như vậy ta ở dưới cửu tuyền mới có thể an tâm.” Hắn vốn không thể sống lâu, dùng vài năm thời gi¬an ngắn ngủi của hắn đổi lại sinh mệnh của Long Ngự Tà, có Long Ngự Tà chiếu cố làm bạn với Ca Nhi, hắn cũng có thể an tâm tiêu sái.
"Không, ta không cho chàng đi đâu!” Tống Vãn Ca vội vàng đánh gãy Liên Mặc, yên lặng nhìn hắn, lạnh như băng một chút, một chút, từ trái tim rơi vào đầu ngón tay, lại từ đầu ngón tay truyền qua trái tim, thanh âm của nàng nhẹ như tuyết rơi, "Mặc, chàng đã nói vĩnh viễn yêu ta, chàng còn nói chúng ta phải đời đời kiếp kiếp đều ở bên nhau, chàng còn nói không thể bỏ ta được!”
"Ca Nhi ngốc, ta dĩ nhiên muốn đời đời kiếp kiếp đều ở cạnh nàng, nhưng một chút này ta căn bản làm không được, ta lừa gạt nàng thôi.” Liên Mặc nói xong, dường như muốn rơi lệ, nước mắt giống như nước suối trong sáng chói mắt, nhẹ nhàng lượn vòng ở đáy mắt, làm cho người ta không khỏi bị nỗi ưu thương của hắn chuyển đẩy tâm địa. Khóe miệng cười yếu ớt, thương cảm giống như hoa anh đào tuyệt mỹ giữa đêm khuya.
"Chàng đã nói vĩnh viễn cũng sẽ không lừa gạt ta!” Tống Vãn Ca trợn mắt nhìn Liên Mặc, nước mắt trong mắt róc rách chảy xuống.
"Ta cũng đã nói trừ phi thân bất do kỷ, nếu không ta chết cũng sẽ không lừa gạt nàng, không đành lòng, không muốn, cũng không bỏ đi!” Liên Mặc vừa nói, vừa vươn tay muốn lau đi nước mắt trên mặt Tống Vãn Ca.
Tống Vãn Ca quay đầu đi tránh đi tay hắn, trong hai tròng mắt đầy nước mắt nháy mắt tràn đầy phẫn nộ, "Cái gì gọi là thân bất do kỷ, chỉ là vĩnh viễn rời khỏi ta, để cho ta đau lòng khổ sở. Chàng rõ ràng có thể bất tử, vì sao chàng không sớm nói cho ta biết chứ? Nếu ta biết chàng cứu Long Ngự Tà sẽ chết, ta sẽ không để cho chàng cứu hắn.”
"Nhưng nếu ta không cứu Long Ngự Tà… hắn sẽ chết.” Liên Mặc cười khổ một tiếng, trầm ngâm một lát, bỗng nói, “Ca Nhi, nếu cuộc đời này nàng không thể tha thứ cho ta, vậy hãy ước hẹn trước điện Diêm Vương, xin nàng hứa cho ta kiếp sau, được không?”
"Không được! Ta không muốn kiếp sau, ta muốn cả đời này!” Tống Vãn Ca dùng sức lắc đầu, nước mắt trên mặt như suối trào. "Mặc, ta không muốn chàng rời đi, van xin chàng đừng rời khỏi ta! Lúc nãy là ta lừa chàng, nếu chàng chết, ta sẽ rất khổ sở rất đau lòng, ta cũng sẽ rơi lệ, chảy rất nhiều, rất nhiều nước mắt. Cho nên, chàng nhất định không thể chết, chàng không thể khiến cho ta khổ sở.”
"Ca Nhi, thực xin lỗi, tha thứ ta đây phản bội, không thể thực hiện lời hứa, không thể lo cho nàng, cũng không thể ở cạnh nàng. Chúng ta ước hẹn kiếp sau được không? Chỉ hy vọng đến lúc đó Ca Nhi đừng quên ta, nhất định đừng quên ta!”
Khoé môi Liên Mặc gợi lên một hình cung cười nhợt nhạt, ưu thương ở đáy mắt phai nhạt.
Trong không khí bỗng nhiên nhiều hơn một mùi thơm lành lạnh, ngào ngạt thanh nhã, ngay sau đó gió hoa sen thành từng mảnh tuyết trắng rơi xuống. Cánh sen rực rỡ bay lượn quanh quẩn ở quanh người Liên Mặc, khiến thân thể của hắn dần dần trở nên trong suốt.
Khi tất cả đóa hoa biến mất không thấy gì nữa thì Liên Mặc cũng biến mất theo không thấy nữa, chỉ còn lại mùi hoa sen trong trẻo nhưng mát lạnh, ở trong không khí tản mát ra, nhàn nhạt, khí trời vô hạn thương cảm.
"Mặc, mang ta cùng đi đi!” Tống Vãn Ca lớn tiếng khóc hô, men theo mùi hoa, bước chân lảo đảo chạy về phía trước. Nàng không thể để cho Liên Mặc cứ như vậy rời khỏi nàng, nàng làm sao có thể để cho hắn cứ như vậy rời đi được? Nàng còn yêu Long Ngự Tà, nhưng nàng càng yêu Liên Mặc!
Tất cả kiếp trước nàng đã sớm nhớ lại toàn bộ, nàng và Liên Mặc là người yêu ngàn năm trước, nàng lại là thê tử của Liên Mặc, cho tới bây giờ nàng yêu đều là Liên Mặc. Nhưng ở đời này nàng lại đồng thời yêu Long Ngự Tà là Minh vương ngàn năm trước, còn vì hắn sinh một đứa con. Là nàng có lỗi với Liên Mặc, là nàng phụ mấy ngàn năm si tình chờ đợi của Liên Mặc.
"Tỷ tỷ, đừng đi, tỷ lại muốn bỏ lại Trần nhi sao?” Nguyệt Vãn Trần vội vàng giữ chặt vạt áo Tống Vãn Ca, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không biết lúc nào đã hiện đầy nước mắt. Nó thật sự rất đau lòng, sau khi hoàng đế trứng thối xuất hiện, tỷ tỷ lập tức bỏ quên nó.
"Trần nhi, tỷ tỷ phải đi tìm Mặc ca ca trở về, ngoan, đừng khóc, sau khi tỷ tỷ tìm được Mặc ca ca sẽ trở về.” Tống Vãn Ca vươn tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt Nguyệt Vãn Trần, lập tức dùng sức đẩy tay nhỏ bé đang lôi kéo quần áo của mình ra. Còn chưa chạy được hai bước, đã bị Hàn Kỳ Hiên kéo lại.
"Hàn Kỳ Hiên, ngươi mau thả ta ra! Ta muốn đi tìm Mặc!” Tống Vãn Ca trừng mắt Hàn Kỳ Hiên, tức giận rống to với hắn.
"Vật nhỏ, nàng biết Liên Mặc đi đâu sao? Nàng lại muốn đi đâu tìm hắn?” Hàn Kỳ Hiên một tay ôm đứa nhỏ, một tay nắm chặt eo Tống Vãn Ca, gầm rú với nàng.
Nói thật, hắn thật đúng là cảm thấy Liên Mặc quỷ dị đáng sợ. Hắn ta rốt cuộc là người như thế nào? Long Ngự Tà rõ ràng đã chết, hắn từ đâu biến ra mấy đóa hoa kia, lại làm cho Long Ngự Tà khởi tử hồi sinh? Còn chữa lành tay trái và chân trái của mình? Lúc trước nghe Ca Nhi nói hắn ta là thần tiên, trên đời này thật sự có thần tiên sao?
"Ta không cần ngươi lo! Ngươi mau thả ta ra, buông! Bây giờ ta muốn đi tìm Mặc, ta muốn đi ngay, ngươi đừng ngăn cản ta!” Tống Vãn Ca giống như nổi điên, vừa cắn vừa đá Hàn Kỳ Hiên, mặt tức giận đến đỏ bừng.
"Vật nhỏ, bây giờ trời tối như vậy, nàng có thể đi đâu tìm? Cho dù muốn tìm, cũng phải đợi ngày mai trời sáng mới dễ tìm người.” Sắc mặt Hàn Kỳ Hiên cũng không đẹp đến đâu, phẫn nộ tràn đầy ở đáy lòng hắn cũng tràn ra bên ngoài.
Lúc trước Long Ngự Tà chết, vẻ mặt nàng dại ra đau đớn, hiện giờ Liên Mặc biến mất không thấy, nàng lại đau xót khổ sở gần như thất thường, ngay cả đứa nhỏ và Trần nhi từ trước đến nay nàng yêu thương để ý nhất cũng không thèm trông nom hay để ý. Sao nàng có thể đối xử với hắn như vậy? Nàng rốt cuộc khiến hắn đau lòng sâu bao nhiêu mới có thể vừa lòng?
A, hắn cũng thật muốn chết một lần ở trước mặt nàng, hắn muốn xem nàng có vì hắn chết đi mà đau lòng khổ sở như thế, đau đớn như thế hay không.
"Hàn Kỳ Hiên, không muốn ta chán ghét ngươi cả đời…, thì lập tức buông tay cho ta, buông tay!" Tống Vãn Ca vừa vội vừa giận, ánh mắt phẫn hận trừng mắt nhìn Hàn Kỳ Hiên. Một chốc, chợt thấy một cơn choáng váng đánh úp lại, trước mắt tối sầm, lập tức ngã xuống ngất đi.
"Vật nhỏ, nàng làm sao vậy?” Hàn Kỳ Hiên kinh hô một tiếng, cuống quít dùng sức ổn định thân mình yếu đuối của Tống Vãn Ca. "Vật nhỏ, nàng mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!”
"Giáo chủ, không khí này dường như không tầm thường, giống như có mê dược.” lời Thanh Trạch còn chưa dứt, cũng đã ngã trên mặt đất, Huyền Tân, Chu Triệt và Bạch Thi cũng liên tiếp ngã xuống đất theo.
"Rốt cuộc là sao lại thế này?” Hàn Kỳ Hiên giận không kềm được hét lớn một tiếng, mắt hung ác nhanh chóng quét xung quanh, chỉ nhìn thấy người nằm trên mặt đất. Trừ mình ra, tất cả mọi người đã hôn mê bất tỉnh. "Ai? nhanh chóng lăn ra đây cho bổn toạ!”
"Chết tiệt!” Hàn Kỳ Hiên bỗng nhiên khẽ nguyền rủa một tiếng, vừa đem Tống Vãn Ca và bé cưng đặt nằm trên mặt đất, bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, cũng ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh theo.
"Ha ha ha”
Âm thanh tiếng cười cuồng lạnh vang lên, Vũ Văn Huyền Băng mặc áo tím như quỷ mị hư vô từ chỗ tối vọt ra, theo sát phía sau hắn lại là thủ hạ đắc lực của hắn: Huyền Ảnh và Huyền Diễm.
"Đây là cái gọi là nghêu sò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!”
"Chúa thượng, có muốn chúng nô tài giết hắn hay không?" Kiếm dài của Huyền Diễm chỉ vào Hàn Kỳ Hiên ngất trên mặt đất, trong mắt hiện lên ánh mắt độc ác. “Lần đó chúa thượng phái chúng nô tài đi chặn giết Long Đằng đế, hắn ở thời điểm cuối cùng làm hỏng chuyện tốt của chúng nô tài! Nếu không, Long Ngự Tà đã sớm đến Diêm Vương điện rồi, há có thể để hắn ta sống đến bây giờ!"
"Quên đi, lần này coi như bản điện hạ cho hắn một phần nhân tình. Lần sau nếu có chút cơ hội, bản điện hạ tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình!”
Con ngươi đen lạnh lùng thâm sâu của Vũ Văn Huyền Băng thẳng tắp nhìn chăm chú vào Tuyết kiếm quấn bên hông Hàn Kỳ Hiên chừng 3 phút lâu, hắn tất nhiên cũng nhận ra hắn ta chính là người đàn ông đeo mặt nạ áo xanh nhiều lần cản trở chuyện tốt của mình. Nhưng từ hơi thở cả người hắn ta phát ra cùng với tuyết kiếm, hắn cũng nhận ra hắn ta chính là thiên hạ đệ nhất sát thủ Tuyệt Mệnh. Hắn ta từng giúp mình không ít, lần này coi như cho hắn ta một phần nhân tình đi.
"Chúa thượng, người khi nào thì nọ nhân tình của giáo chủ Thiên Ma giáo chứ?” Huyền Diễm khó hiểu, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn phía chủ tử của mình.
"Chuyện này ngươi cũng không cần quản, cứ nghe bản điện hạ phân phó là được!” Vũ Văn Huyền Băng híp mắt liếc Huyền Diễm một cái, lập tức đứng dậy, động tác mềm nhẹ ôm lấy Tống Vãn Ca, tròng mắt âm hàn tà lạnh không tự giác trở nên dịu dàng.
"Ha ha, cô gái nhỏ đáng yêu lại mỹ lệ, sau này nàng chỉ có thể là của một mình bản điện hạ.” Vũ Văn Huyền Băng vươn tay xoa gương mặt tuyệt mỹ oánh nhuận của Tống Vãn Ca, lưu luyến vuốt ve, lập tức lại thâm tình hôn lên trán nàng, nhu tình trên vầng trán càng sâu nồng vô cùng.
Huyền Ảnh kinh ngạc nhìn chủ tử của mình nháy mắt từ Diêm La mặt lạnh biến thành vương tử nhu tình, bỗng nhiên nghĩ đến từ xưa hồng nhan nhiều họa thủy, cảm thấy không khỏi lo lắng, lại không dám nói thêm cái gì. Liếc mắt, lại nhìn đến Long Ngự Tà nằm cách đó không xa, ánh mắt trong chớp nháy lại chuyển sang cực kỳ sắc lạnh.
"Chúa thượng, hiện giờ Long Đằng đế chưa tỉnh dậy, đúng là thời cơ tuyệt hảo giết hắn, có cần thuộc hạ lập tức ra tay, một kiếm giải quyết hắn hay không?”
"Không cần!” Vũ Văn Huyền Băng ra tiếng ngăn cản Huyền Ảnh, khóe miệng cười lạnh bí hiểm. "Ta sẽ để hắn sống không bằng chết! Đi, lập tức khởi hành về nước!”