Trong trời đêm đen đậm như mực tràn ngập ưu thương vô biên vô hạn.
Đã qua một khoảng thời gi¬an rất dài, Tống Vãn Ca vẫn cứ như vậy quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng, hai tay ôm chặt thân thể lạnh lẽo của Long Ngự Tà, một chút thanh âm cũng không phát ra được. Nhưng nước mắt như nước sông lan tràn, giọt giọt, từng chuỗi, một hàng, chảy thế nào cũng chảy không hết.
"Vật nhỏ, người chết không thể sống lại, cho dù nàng đau lòng thế nào, Long Ngự Tà hắn cũng không thể sống lại....” Hàn Kỳ Hiên trầm thở dài, nhìn dáng vẻ đau lòng muốn chết của Tống Vãn Ca, tim của hắn so với bất luận kẻ nào đều đau hơn. Trơ mắt nhìn cô gái nhỏ mình yêu vì người đàn ông khác khóc đến ruột gan đứt từng khúc, trong lòng hắn cũng thực sự rất khó chịu.
Trừ lần đó ra, hắn còn có chút không cam lòng Long Ngự Tà từng tổn thương vật nhỏ như vậy, nhưng vật nhỏ lại vẫn yêu hắn, thậm chí còn vì hắn sinh một bé cưng. Mình rốt cuộc có điểm nào không tốt, vì sao vật nhỏ có thể yêu Liên Mặc, có thể yêu Long Ngự Tà, nhưng không thể yêu mình?
Giờ phút này, hắn thật sự muốn đem vật nhỏ đánh cho bất tỉnh, sau đó mang theo nàng đến một địa phương không có bất kỳ người nào biết đến, chỉ có hắn và nàng. Hắn sẽ dốc hết tất cả toàn tâm toàn ý để yêu nàng, khiến cho nàng quên tất cả đau đớn cùng ưu thương, chỉ cùng hắn vô cùng đơn giản vui vui vẻ vẻ sinh hoạt cuộc sống cùng chung một chỗ.
Nhưng, những điều này đều chỉ có thể là tưởng tượng của hắn. Hắn không dám miễn cưỡng vật nhỏ, cũng không muốn miễn cưỡng nàng, càng luyến tiếc miễn cưỡng nàng. Bởi vì vật nhỏ không thương hắn, nàng không thương hắn. Ha ha, vật nhỏ không thương hắn. Mỗi khi ý thức được điểm này, tim của hắn lại đau đến dường như đao xoắn.
"Vật nhỏ, đừng khóc nữa, đêm khuya sương nặng, phía sau núi này gió rất lớn, chúng ta về trước được không?” Hàn Kỳ Hiên che dấu suy nghĩ, vươn tay muốn nâng Tống Vãn Ca dậy, lại bị nàng nghiêng thân tránh ra.
Ánh mắt Tống Vãn Ca dại ra nhìn Hàn Kỳ Hiên một cái, rồi sau đó đem Long Ngự Tà ôm càng chặt giống như sợ hắn sẽ cướp đi Long Ngự Tà.
"Vật nhỏ, nàng...” Hàn Kỳ Hiên bởi vì hành động của Tống Vãn Ca, mắt phượng trong nháy mắt toát ra vẻ bi thương dày đặc. Quay đầu đi, vừa hay nhìn thấy Thanh Trạch ôm bé cưng tới.
"Giáo chủ, tiểu công tử đã ôm đến đây.” Thanh Trạch nói xong, đem bé cưng đưa tới trước mặt Hàn Kỳ Hiên.
Hàn Kỳ Hiên hướng đến Thanh Trạch gật gật đầu, chuẩn bị nhận lấy, Tống Vãn Ca tay mắt lanh lẹ một phen giành mất, làm cho hắn bất giác sửng sốt.
Tống Vãn Ca đem bé cưng đặt ở trước ngực Long Ngự Tà, lập tức đưa tay phải ra càng không ngừng vỗ nhẹ gương mặt của hắn, miệng há nhiều lần, rốt cục phát ra âm thanh, cũng là trầm thấp đè nén không chịu nổi.
"Long Ngự Tà, chàng mau tỉnh lại, con đến rồi đây, chàng mau đứng lên nhìn xem, diện mạo đứa nhỏ thật giống chàng. Long Ngự Tà, chàng đừng ngủ tiếp nữa được không, không phải chàng mới vừa nói muốn nhìn xem con của chúng ta sao? Vậy chàng lập tức mau tỉnh lại, con đã ở ngay trước mặt chàng, chàng nhanh chóng mở to mắt nhìn một cái đi.
Long Ngự Tà, ta tha thứ cho chàng, ta thật sự đã tha thứ cho chàng, xin chàng đừng chết được không? Chàng yêu ta như vậy, chàng khẳng định luyến tiếc ta khổ sở đúng không? Sao chàng nhẫn tâm để cho ta khổ sở! Chàng chết rồi ta làm sao bây giờ, đứa nhỏ làm sao bây giờ? Long Ngự Tà, sao chàng có thể để cho đứa nhỏ nhỏ như vậy đã không có cha chứ?
Long Ngự Tà, chàng là tên đại lừa gạt! Chàng không phải nói yêu ta sao? Chàng không phải nói muốn vĩnh viễn ở cạnh ta sao. Vậy vì sao chàng còn không tỉnh lại? Chẳng lẽ chàng thật sự không muốn ta và con sao?
Long Ngự Tà, ta hận chàng, ta hận chàng!! Chàng là tên đại lừa gạt, đại lừa gạt, miệng chàng nói nhiều tiếng yêu ta, lại luôn luôn tổn thương ta, chàng luôn để cho ta đau lòng, để cho ta khổ sở. Long Ngự Tà, nếu chàng yêu ta, vậy thì xin chàng đừng rời khỏi ta, van xin chàng đừng chết.”
"Vật nhỏ, đừng khóc nữa. Long Ngự Tà hắn đã chết, hắn thật sự đã chết rồi, dù nàng đau lòng thế nào, dù khổ sở bao nhiêu cũng không cứu vãn được gì.” Trong lời nói khuyên giải an ủi của Hàn Kỳ Hiên ẩn có vài phần tức giận, nhưng còn chưa nói xong, đã bị Tống Vãn Ca gào thét lớn cắt đứt.
"Hàn Kỳ Hiên, ngươi không được nói bậy! Long Ngự Tà không có chết, chàng chỉ là mệt mỏi đang ngủ mà thôi, chàng làm sao có thể chết được, chàng nói chàng yêu ta còn hơn tất cả, chàng luyến tiếc để cho ta đau lòng khổ sở, ngươi chờ mà xem, chàng rất nhanh sẽ tỉnh lại, chàng còn chưa thấy qua con của chúng ta, chàng làm sao có thể chết được!”
"Hắn đã chết! Hắn đã chết rồi!” Hàn Kỳ Hiên mạnh dữ dội rống một tiếng, lập tức vươn tay cầm lấy bả vai Tống Vãn Ca, dùng sức lay động nói, "Vật nhỏ, Long Ngự Tà đã chết rồi, hắn không bao giờ tỉnh lại nữa! Nàng rốt cuộc còn muốn đau lòng trốn tránh tới khi nào? Nàng rốt cuộc còn muốn lừa mình dối người tới khi nào? Nàng tỉnh lại đi được không? Long Ngự Tà đã chết, nàng còn có ta, tình yêu của ta đối với nàng tuyệt đối không ít hơn hắn, ta chỉ biết hơn hắn yêu nàng! Vì sao nàng không thể tiếp nhận ta? Hắn đã chết, chẳng lẽ nàng tình nguyện canh chừng một người chết cũng không chấp nhận ta sao?”
"Không! Ta không thích nghe ngươi nói bậy! Long Ngự Tà không có chết, chàng không có chết!" Tống Vãn Ca dùng sức đẩy Hàn Kỳ Hiên ra, tức giận gào thét, thanh âm bi thương đau đớn làm đau lòng người.
Bé cưng như cảm nhận được cực kỳ bi ai của nàng, cũng oa oa theo, khóc rống lên, hai tay nhỏ bé đưa đến trước mặt nàng muốn nàng ôm.
Tống Vãn Ca còn ngồi chồm hỗm trên mặt đất khóc đến đau đớn thấu tim, thờ ơ với tiếng khóc của bé cưng.
"Ca Nhi!” Trong trời đêm lạnh lẽo vắng lặng, bỗng vang lên tiếng nói trong sáng dịu dàng của Liên Mặc.
Tống Vãn Ca lăng lăng quay đầu, đã nhìn thấy Liên Mặc mặc áo trắng đi về phía mình từng bước một, trên mặt tươi cười tuyệt mỹ, lại mang theo thương cảm khó hiểu.
"Ca Nhi, đừng khóc được không? Nàng xem, tiểu Hi Nhi cũng bị nàng hù sợ rồi.” Liên Mặc nói xong, một bàn tay ôm lấy bé cưng, tay kia thì xoa gò má Tống Vãn Ca, dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt nàng.
Tống Vãn Ca kinh ngạc nhìn Liên Mặc, nghẹn ngào đã lâu, bỗng nhiên nắm chặt tay Liên Mặc phủ trên mặt mình, cầu khẩn nói: “Mặc, chàng cứu Long Ngự Tà được không? Ta không muốn hắn chết, đứa nhỏ cũng không thể không có cha, ta xin chàng cứu hắn được không. Mặc, chàng không phải nói chàng là thần tiên sao, chàng nhất định có cách cứu Long Ngự Tà đúng không?”
"Ca Nhi, ta trước kia là thần tiên, ta hiện giờ và người thường cũng không có gì khác nhau.” Liên Mặc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trên mặt dịu dàng cười, tâm cũng rất đau rất đau. Vẫn biết trong lòng Ca Nhi không có buông Long Ngự Tà, lại chưa từng nghĩ đến điều này vẫn tổn thương hắn sâu như vậy.
Ha ha, ông trời thật đúng là thích trêu cợt người, kiếp trước kiếp này cũng phải làm cho ba người bọn họ dây dưa cùng một chỗ. Nhưng, vì sao cuối cùng có được hạnh phúc lại là người kia mà không phải mình? Đã lâu, rốt cuộc còn phải chờ đợi bao nhiêu cái ngàn năm, mình mới có thể cùng Ca Nhi hạnh phúc gần nhau một đời?
"Ca Nhi, nàng thật sự luyến tiếc Long Ngự Tà chết đúng không?” Hai tròng mắt Liên Mặc nhìn Tống Vãn Ca, nhẹ giọng.
"Uh.” Tống Vãn Ca nghẹn ngào gật đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt, đâm vào lòng Liên Mặc làm đau nhức. “Mặc, ngay cả chàng cũng cứu không được Long Ngự Tà sao? Hắn thật sự rốt cuộc không thể tỉnh lại sao? Mặc, ta rất khổ sở, lòng đau quá”
"Ca Nhi, nếu ta và Long Ngự Tà nhất định chỉ có thể sống một người, nàng sẽ chọn ai?” Liên Mặc bỗng nhiên nỉ non nói nhỏ, thanh âm rất nhỏ rất nhỏ.
"Mặc, chàng mới vừa nói gì?” Tống Vãn Ca không nghe rõ lời Liên Mặc nói… lập tức hỏi lại.
"Ha ha, không có gì, Ca Nhi không nghe thấy coi như không có gì.” Liên Mặc dịu dàng cười, rồi sau đó đem bé cưng đưa tới trong lòng Tống Vãn Ca, nói: "Ca Nhi, nàng yên tâm, Long Ngự Tà rất nhanh sẽ không có chuyện gì, ta có cách cứu hắn.”
Dứt lời, Liên Mặc đỡ Long Ngự Tà ngồi xuống, ngưng thần vận khí, vươn tay huy động, vô số đoá hoa sen tuyết trắng mùi thơm ngát từ đầu ngón tay trắng nõn trong suốt của hắn biến ảo mà ra, quanh quẩn ở quanh thân Long Ngự Tà không ngừng xoay tròn bay lượn. Chiếu đến ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, cánh hoa Tuyết Liên Hoa này phát ra ánh sáng oánh nhuận sáng bóng trong trẻo nhưng lạnh lùng, diêm dúa lẳng lơ diễm lệ, khiếp hồn người. Chu vi giống như nổi lên một trận tuyết trắng, mùi thơm ngát lạnh lùng toả khắp toàn bộ trong không khí, bóng đêm như mực cũng trở nên sáng lên.
Dần dần, vết thương trước ngực và sau lưng Long Ngự Tà từng chút từng chút khép lại, hô hấp và tim đập cũng bắt đầu từ từ khôi phục bình thường.
"Tốt lắm, Ca Nhi, Long Ngự Tà đã không có việc gì rồi, ba canh giờ sau sẽ tỉnh lại.” Liên Mặc hơi hơi quay đầu, không để cho sắc mặt tái nhợt của mình bại lộ ở trước mặt Tống Vãn Ca. Cố gắng chống thân mình suy yếu đứng lên, đang lúc mọi người kinh ngạc không thôi, chậm rãi đi đến trước mặt Hàn Kỳ Hiên, cười yếu ớt nói, “Hàn công tử, tay trái và chân trái của ngươi ta cũng giúp ngươi chữa tốt như cũ, như vậy sau này ngươi mới có thể bảo vệ tốt Ca Nhi.”
"A, Liên Mặc, ngươi... Hàn Kỳ Hiên còn chưa kịp mở miệng, cánh hoa Tuyết Liên làm cho hắn kinh ngạc không hiểu đã lại từ trong tay Liên Mặc biến ảo mà ra, phân biệt quanh quẩn từ cổ tay trái và mắt cá chân trái của mình xoay tròn bay lượn, mùi thơm ngát mát lạnh tụ thành một bó hoa rực rỡ lưu chuyển hào quang màu bạc, gắn kết ở địa phương gân mạch bị đánh gãy.
Chỉ một phút sau, Hàn Kỳ Hiên chỉ cảm thấy tay trái và chân trái của mình không còn cảm giác đau đớn, hoạt động vài cái, đúng là vẫn tốt như lúc ban đầu, giống như chưa từng chịu đả thương.
Đáy lòng Hàn Kỳ Hiên vừa kinh hỉ vừa không thể tin được, giật mình sửng sốt một lát, đang muốn nói lời cảm tạ, đã thấy thân thể Liên Mặc lảo đảo hai cái, bỗng nhiên thẳng tắp ngã ra sau.
"Mặc, chàng làm sao vậy?” Tống Vãn Ca kinh hô một tiếng, muốn đỡ lấy hắn cũng không kịp.
Hàn Kỳ Hiên thấy thế, thân hình nhanh vội chạy tới phía sau Liên Mặc, hiểm hiểm đỡ được hắn, nói: "Liên Mặc, ngươi không sao chứ?”
"Hàn công tử, ta... ta không sao. “ Lời Liên Mặc còn chưa dứt, một mùi máu tươi ở giữa răng môi lan tràn ra, há miệng lập tức phun ra một miệng máu tươi lớn.
"Mặc, chàng rốt cuộc làm sao vậy? Sao chàng lại nôn ra máu?" Tống Vãn Ca bị máu tươi tràn ra ở khoé miệng Liên Mặc làm kinh hoảng, vẻ mặt kinh sợ cùng khủng hoảng, hốc mắt nháy mắt biến đỏ, từng hàng từng hàng nước mắt lớn chảy xuống hai gò má. “Mặc, chàng có phải đau ở đâu không? hay là vết thương trên người lại bị vỡ? Mau cho ta xem xem!”
Tống Vãn Ca nói xong, đem bé cưng đưa cho Hàn Kỳ Hiên, lập tức đỡ qua Liên Mặc, cao thấp kiểm tra thân thể hắn.
"Mặc, trên người chàng cũng không có vết thương vỡ ra, vậy vừa rồi sao chàng phải nôn ra máu. Chàng mau nói cho ta biết, rốt cuộc ở đâu không thoải mái, đừng để ta lo lắng được không?” Tống Vãn Ca không ngừng khóc thút thít, đáy lòng bị khủng hoảng trước nay chưa có tràn ngập.
Liên Mặc mỉm cười nhìn Tống Vãn Ca, một hồi lâu mới chậm nói, "Ca Nhi ngốc, Long Ngự Tà đã sống lại, nhưng ta lại muốn vĩnh viễn rời khỏi nàng rồi. Khụ khụ…”
"Mặc, chàng đang nói đùa với ta phải không? Chàng không phải đang sống tốt đấy sao, làm sao có thể vĩnh viễn rời khỏi ta?” Tống Vãn Ca cười rơi lệ, tâm nháy mắt bị nhéo quá chặt chẽ, thân mình nhỏ bé và yếu ớt không tự chủ được lạnh run run rẩy. "Mặc, chàng có phải bị bệnh. Sắc mặt của chàng rất tái nhợt, bây giờ chúng ta trở về đi, để thần y xem cho chàng được không?”
"Không ích gì đâu, Ca Nhi, ai cũng không cứu được ta.” Liên Mặc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, vẻ mặt đả thương nhìn Tống Vãn Ca, ống tay áo thuần trắng cô đơn tung bay ở trong gió đêm, đầu đầy tóc đen như mực nhẹ nhàng bị gió cuồn cuộn nổi lên, trên không trung xoay tròn vài cái, lại bị thổi dừng ở trên mặt của hắn, trên quần áo, lưu loát mà múa theo gió. Trong đôi mắt màu băng lam ẩn chứa vài phần thương cảm, vài phần cô đơn, vài phần tuyệt vọng, vài phần đau đớn, sắc thái ở giữa thiên địa dường như cũng tùy theo ảm đạm biến mất. "Ca Nhi, ta sắp phải chết rồi, nàng có thể đau lòng vì ta, khổ sở vì ta hay không, giống như lúc trước đau lòng khổ sở vì Long Ngự Tà?”
"Không! Chàng chết ta tuyệt đối sẽ không đau lòng vì chàng, ta một giọt nước mắt cũng không chảy cho chàng!" Tống Vãn Ca nắm chặt ống tay áo Liên Mặc, gào thét như điên, trong mắt nước mắt muốn chảy ra nhưng nàng lại quật cường chịu đựng, cố gắng không cho nó rơi xuống. Thân thể run rẩy ở trong im lặng, như lá rụng không trọn vẹn, như miếng băng mỏng bị vỡ.
“Hàn......” Đang muốn nói chuyện, chợt liếc về trên cổ dường như có một cái gì đó sáng sáng cùng một chút cảm giác mát mát. Tròng mắt Tống Vãn Ca vừa thấy, quả nhiên bắt gặp một thanh đại đao âm trầm sáng như tuyết đang dán chặt vào cổ mình, không khỏi sửng sốt.
Mờ mịt chỉ chốc lát, Tống Vãn Ca lập tức hiểu được lúc trước mình đột nhiên té xỉu, là bị người từ phía sau lưng tập kích, sau đó bắt cóc. Giương mắt nhìn một ít xác chết không trọn vẹn trên mặt đất xung quanh, máu không ngừng trào ra đem cả khuôn mặt đều nhuộm thành màu đỏ tươi, đầy yêu dị dọa người. Đêm tối gió lạnh như thế, lại phối hợp cảnh tượng khủng bố thảm thiết thế này, khiến nàng không khỏi sợ hãi co rúm lại thân mình vài cái, kinh hãi ghê tởm muốn nôn.
“Hàn... Hiên, rốt cuộc sao lại trở thành thế này?” Tống Vãn Ca cưỡng chế cảm giác muốn nôn, hơi có vẻ kinh hoảng hỏi. Vốn là muốn gọi hắn Hàn Kỳ Hiên, nhưng thấy mặt hắn đeo mặt nạ, đích thị là không muốn cho người ta biết được thân phận của hắn, vội sửa lại, trực tiếp gọi hắn Hiên.
“Vật nhỏ, không phải sợ. Có ta ở đây, nàng tuyệt đối sẽ không bị bất cứ tổn thương gì.” Nghe được Tống Vãn Ca gọi mình là Hiên, bong bóng nho nhỏ hạnh phúc ngọt ngào ở đáy lòng Hàn Kỳ Hiên không ngừng bốc ra bên ngoài. Nhưng nhìn ra Tống Vãn Ca kinh hoảng cùng sợ hãi, mắt đào hoa đẹp nháy mắt nheo lại, một luồng sát khí sắc bén lập tức phát ra.
“Hiên, ta không sợ, ta tin ngài.” Tống Vãn Ca hướng đến Hàn Kỳ Hiên đột nhiên cười xinh đẹp, trấn định nói, không muốn để Hàn Kỳ Hiên vì mình bị áp bức mà rối loạn.
“Thả nàng ra, bổn tọa có thể tha cho ngươi khỏi chết!” Hàn Kỳ Hiên dịu dàng thâm tình nhìn Tống Vãn Ca, lời nói lạnh như băng vô tình cũng là nói cho La Sát nghe.
“Hừ! Có nàng ta chết ở trên tay của ta, ngươi còn có tư cách gì nói điều kiện với ta?!” La Sát cười lạnh hai tiếng, lại ngông cuồng nói, “Thiên Ma Giáo Chủ, chính ngươi lựa chọn đi, muốn nàng ta chết, hay ngươi chết?”
“Hiên, không được nghe hắn!” Tống Vãn Ca nghe vậy, vội vàng nói. Nàng là trăm phần trăm tin tưởng Hàn Kỳ Hiên sẽ vì cứu nàng mà hy sinh chính hắn, nàng không cần! Nàng đã nợ Hàn Kỳ Hiên rất nhiều, nàng không muốn lại nợ hắn cả mạng sống nữa. Bằng không, nàng phải sống như thế nào?
“Hừ! Hắn không chết, ngươi phải chết!” La Sát cười lạnh một tiếng, lời nói âm trầm vung ở trên mặt Tống Vãn Ca. Trên tay hắn hơi chút ra sức, lập tức ở giữa cổ phấn nộn trắng nõn của nàng cắt ra một vết máu nhợt nhạt.
“Ah¬hh”, Tống Vãn Ca bị đau nhíu chân mày, vẫn chưa kêu đau ra tiếng.
“Thiên Ma Giáo Chủ, cổ mỹ nhân tuyệt sắc này không chịu nổi thanh đại đao trên tay của ta đâu. Ta chỉ thêm chút lực nữa, nàng ta sẽ hương tan ngọc nát.”
“Hiên, ngài không cần phải để ý đến ta, đừng vì ta mà bị ác nhân này uy hiếp.” Tống Vãn Ca bất chấp đau trên cổ, nàng chỉ sợ Hàn Kỳ Hiên vì nàng mà làm chuyện điên rồ.
“A, nữ tử không biết sống chết!!” La Sát dứt lời, lại cố ý tăng thêm một chút lực, thoáng chốc trên cổ trắng của Tống Vãn Ca tràn chảy ra từng giọt máu tươi.
“Dừng tay! La Sát, ngươi dám khiến nàng bị thương nữa, bổn tọa chắc chắn sẽ cho ngươi hối hận đã từng sống trên cõi đời này!” Tuấn nhan của Hàn Kỳ Hiên lộ ra lạnh lùng giống như ác ma, ánh mắt sâm nghiêm lạnh lùng vẽ ra mũi nhọn khát máu. Thoáng nhìn từng giọt máu tươi trên cổ Tống Vãn Ca chảy ra, cảm giác đau lòng nháy mắt trải rộng tế bào toàn thân, hận không thể thay nàng đón nhận. "Ngươi tốt nhất đừng động đến nàng nữa, nếu không bổn tọa chắc chắn cho các ngươi chết không có chỗ chôn!”
Nghe vậy, cả người La Sát mạnh run rẩy một cái, đồng thời cũng nhận thấy được ba gã áo đen bên người âm thầm lui về phía sau mấy bước. Hắn không muốn yếu thế, cố gắng ổn định cước bộ không lùi. Đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vương bài bảo mệnh dưới đao, lá gan nhút nhát lập tức lại tăng lên trở về.
“Thiên Ma Giáo Chủ, ngươi nghĩ rằng ta thật không dám ra tay sao? Nếu ta tới tìm ngươi báo thù cũng đã tính đến bất cứ giá nào rồi, cho dù giết không được ngươi, ta cũng muốn cho ngươi đau đớn!” Vì chứng minh lời của mình, La Sát lại mạnh tăng thêm một chút lực tay, trên cổ Tống Vãn Ca chảy ra càng nhiều máu, cũng càng thêm đỏ sẫm.
“Dừng tay!!” Hàn Kỳ Hiên kinh hoảng hét lớn một tiếng, tiếng nói lạnh như băng hơi run run. "Ngươi thật sự muốn ta chết sao? Được, bổn tọa có thể cho ngươi như nguyện!” Hắn sẽ khiến gã vĩnh viễn hối hận, ngàn không nên, vạn không nên hại đến vật nhỏ hắn yêu nhất.
“Chờ một chút!” La Sát đột nhiên lên tiếng, nghĩ đến dễ dàng muốn mạng của hắn ta như thế còn chưa đủ hết giận, không bằng trước khi chết thật tốt tra tấn hắn ta một phen. "Ta tạm thời không muốn mạng ngươi rồi, trước tiên tự phế một bàn tay và một chân, sau đó đâm vào lồng ngực của mình một kiếm, cuối cùng lại tự phế võ công! Nhanh chóng làm theo, nếu không đừng trách ta không lưu tình!” La Sát uy hiếp xong lại tăng thêm lực trong tay.
“Dừng tay! Bổn tọa làm theo là được!” Hàn Kỳ Hiên lập tức ra tiếng quát bảo ngưng lại, tròng mắt đen mãnh liệt phun hỏa làm cho người ta sợ hãi không thôi, tuấn nhan đông lạnh lóe rét căm căm.
“Hiên, đừng! Đừng hại đến chính mình!” Tống Vãn Ca nghe vậy lắc đầu, trong mắt nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
“Vật nhỏ, đừng khóc, vì nàng, cái gì cũng đáng giá!”
Hàn Kỳ Hiên thâm tình nhìn Tống Vãn Ca, trầm ngâm một lát, nhưng vẫn rút ra tuyết kiếm bên hông, cắn răng phân biệt đánh gãy gân mạch tay trái và chân trái của mình.
“Không!” Tống Vãn Ca thấy thế, nước mắt rơi càng nhiều, muốn chạy tới nhìn xem thương thế của Hàn Kỳ Hiên, nhưng trên cổ đặt đại đao lại khiến cho nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
“Tốt, tốt lắm! Ha ha ha! Kế tiếp lại đâm vào lồng ngực của mình một kiếm, sau đó tự phế võ công! Nhanh chút, ta không có nhiều kiên nhẫn chờ như vậy!” La Sát cuồng vọng cười to, khoái ý báo đại thù làm cho ánh mắt nhỏ như đậu xanh của hắn lại híp thành một đường.
Hàn Kỳ Hiên nghe vậy, một đôi mày kiếm nhíu chặt.Thoáng nhìn đại đao trong tay La Sát càng dán chặt cổ Tống Vãn Ca, tâm run lên, không dám chần chờ nhiều hơn, lập tức vung lên tuyết kiếm nhắm ngay lồng ngực của mình đâm một kiếm, rồi sau đó lại nhanh chóng rút ra để máu tươi đỏ sẫm thoáng chốc văng khắp nơi, đem cẩm bào màu xanh của hắn nhuộm đỏ.
“Tốt, lại phế bỏ võ công của mình đi! Mau!” Đôi mắt nhỏ của La Sát chăm chú nhìn chằm chằm Hàn Kỳ Hiên, thấy hắn chậm rãi nâng lên tay phải, muốn đánh vào mình, gương mặt xấu xí nháy mắt tràn đầy ý cười khát máu điên cuồng.
“Hiên, Đừng mà! Van xin ngài đừng hại đến mình nữa, ta không đáng để ngài làm như vậy, không đáng...” Tống Vãn Ca lớn tiếng khóc, đau lòng nhìn Hàn Kỳ Hiên một lần cuối cùng, ngay sau đó, nàng không chút do dự hướng đến đại đao đánh mạnh tới.
La Sát bị biến cố đột nhiên tới này làm hoảng sợ, căn bản không dự đoán được Tống Vãn Ca lại làm như vậy, đại đao trong tay nháy mắt theo thân thể nàng ngã xuống đất.
“Không!!!” Tiếng rống thê lương kinh động tất cả mọi người, mắt phượng của Hàn Kỳ Hiên chạm đến bóng người trên mặt đất kia thì mắt đẹp đào hoa diêm dúa không hề như mắt người nữa, mà giống như mắt tu la, trong khoảnh khắc hóa ra giết chóc thảm thiết ngoan tuyệt.
Cả tòa núi sau Thiên Ma Cung nhất thời như rơi vào ngọn lửa địa ngục, trong khoảnh khắc vang lên một tiếng lại một tiếng thê lương bi thảm, máu tươi thấm đầy đất, trên đất hiện đầy thi thể không còn ra hình người
Hàn Kỳ Hiên hai mắt đỏ đậm, đau đớn gào thét. Ngay cả đã bị phế bỏ một tay một chân, nhưng có tuyệt thế vô song võ công chống đỡ, vẫn giống như tử thần buông xuống, bóng dáng mau lẹ quỷ mị trong đám người lui tới xuyên qua bay vút, một chưởng cứng rắn xuyên qua bộ ngực¬ của bọn họ, không kiêng nể gì thu sinh mệnh bốn phía.
Mùi máu làm cho hắn càng ngày càng hưng phấn, thủ đoạn cũng càng ngày càng tàn nhẫn. Hắn lấy phương thức tàn bạo tàn sát tất cả người ở dưới, lọt vào trong tầm mắt đều là màu đỏ. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi dày đặc, thi thể không trọn vẹn phân tán tứ phương, tình cảnh thảm thiết làm người ta buồn nôn.
“Giáo... Giáo chủ người điên rồi sao?!” Chu Triệt trợn tròn hai mắt, trong lòng run sợ nuốt một ngụm lại một ngụm nước miếng. Hắn có thể nghe ra được thanh âm của bản thân có vẻ run rẩy, hắn có loại ảo giác, nghĩ đến giờ phút này mình đặt mình trong chỗ không phải là chỗ của người, mà là Địa ngục mới đúng.
“Uhm.... Hình như là điên rồi,....” Bạch Thi đập vào mắt có thể thấy được, phút chốc không có lên tiếng, suy nghĩ lẩm bẩm nói, “Nhưng lại điên không nhẹ, ngay cả người của chúng ta cũng không nhìn tùy ý giết chóc! Giáo chủ quả nhiên là yêu thảm Nguyệt cô nương!”
“Giáo chủ”.... Trong mắt Thanh Trạch hiện lên một chút lo lắng, vừa định đi lên, lại bị Bạch Thi kéo lại, bĩu môi nói, “Ngươi muốn chết à! Hiện giờ giáo chủ bị vây trong trạng thái phong ma, ai dám tiến lên cũng đừng mong có mạng thấy mặt trời ngày mai!”
“Nhưng nếu…” Huyền Tân còn muốn nói tiếp, bị Chu Triệt liếc mắt trừng một cái vội câm mồm.
“Không có nhưng, cứu người quan trọng hơn!”
Không hề do dự, bốn người đạt thành nhận thức chung, lập tức phi thân trước sau rời đi, đều tự đem huynh đệ còn sót lại của Thiên Ma giáo dẫn tới nơi an toàn. Theo sau khẽ run thân mình lẫn nhau tựa vào cùng nhau, hoảng sợ nhìn Hàn Kỳ Hiên giờ phút này đã hóa thân thành Tu La lệ quỷ, chậm đợi giáo chủ của mình khôi phục bình thường.
Chỉ là thời gian một ly trà, nơi này nghiễm nhiên đã muốn biến thành lò sát sinh đại hình, một cảnh tượng cực kỳ bi thảm thê lương, cho dù gặp qua chết nhiều người như thế nào, ngửi qua máu tươi của người nhiều như thế nào đi nữa, cũng sẽ nhất trí nhận định đây là trường hợp tàn khốc nhất!
Chuyện này còn có thể gọi là giết hại sao? Cái này căn bản chính là làm thịt người!
Thống khoái chết đi cũng không đáng sợ, đáng sợ là muốn chết không thể chết, mấy người bọn họ tin tưởng giờ phút này những người đó nhất định vạn phần hối hận hành vi tối nay. Đáng tiếc là có hối hận nhiều hơn nữa cũng không thể vãn hồi cái gì, tu La cực kỳ bi ai không thể được lấp đầy, chỉ sợ bọn họ đau đớn sẽ giống như không thể được giải thoát.
“A, đau quá", Tống Vãn Ca thấp rên một tiếng, chậm rãi mở hai mắt ra, vươn tay đụng chạm đến vết thương ấm áp đau đớn trên cổ, mới phát hiện thì ra mình chưa chết. Máu đã không chảy, nhưng vẫn còn đau. Nhớ tới vừa rồi mình vọt tới chuôi cây đại đao này thì đại đao cũng theo sát ngã xuống trên đất, cho nên nàng vẫn chưa đụng vào trên lưỡi đao.
Nhớ tới tự mình bị kẻ ác uy hiếp, Tống Vãn Ca lập tức lại nghĩ tới Hàn Kỳ Hiên vì nàng hủy bỏ đi một tay một chân, ngay sau đó lại đâm vào lồng ngực của mình một kiếm. Cảm thấy tê rần run lên, trong mắt nhanh chóng nổi lên khí ẩm ướt.
“Hiên! Hiên!” Tống Vãn Ca nghẹn ngào hô to, nhịn đau bò dậy, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn chung quanh tìm bóng dáng Hàn Kỳ Hiên. "Hiên, ngài ở đâu?”
Người cuồng lệ hung tàn nghe vậy, nháy mắt dừng lại bàn tay tàn bạo. Hàn Kỳ Hiên nghe được một ít tiếng tràn ngập khóc nức nở kêu gọi, chậm rãi quay đầu, đợi nhìn đến Tống Vãn Ca còn rõ ràng đứng cách mình không xa thì ánh sáng bạo ngược thích giết chóc ngoan tuyệt trong mắt phượng nháy thay thế mắt bị kích động mừng như điên.
“Vật nhỏ, nàng thật sự không có việc gì?” Hàn Kỳ Hiên kinh hỉ run run ra tiếng, lời còn chưa dứt, hắn bằng tốc độ nhanh nhất bay tới, một tay đón Tống Vãn Ca vào lòng, ôm chặt cho dù vết thương trước ngực bị đè ép đau đớn khó nhịn, cũng luyến tiếc buông ra nửa phần, e sợ cho buông lỏng ra một chút nàng sẽ biến mất không thấy gì nữa.
“Phù, cám ơn trời đất, Nguyệt cô nương lại bình an vô sự, mấy người chúng ta xem như thu hồi một mạng.” Bọn bốn người Thanh Trạch nhìn Hàn Kỳ Hiên và Tống Vãn Ca ôm chặt nhau, không khỏi thật to thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bọn họ hoàn toàn có thể tạm hiểu được loại cảm thụ đau triệt nội tâm của giáo chủ lúc đó, cho đến phá hủy tất cả. Lần đầu tiên biết Nguyệt cô nương trúng độc bỏ mình thì giáo chủ đã là đau đớn gần như muốn phát cuồng. Thật vất vả mới cùng Nguyệt cô nương gặp lại, nếu hôm nay nàng thật sự ngay trước mắt giáo chủ chết lại một lần, giáo chủ không hóa thân thành Tu La Địa Ngục mới là lạ.
May mắn may mắn, ông trời phù hộ, Nguyệt cô nương không có chuyện gì!
“Hiên, ta không sao. Sao ngài trở thành dạng như thế này? Mau cho ta xem xem thương thế của ngươi.” Tống Vãn Ca thối lui trong lòng Hàn Kỳ Hiên, vội vàng xem xét vết thương trước ngực của hắn, nhìn áo bào trước ngực hắn bị máu tươi sũng nước nhuộm đỏ thì nước mắt lại dường như hai hàng, thanh âm nghẹn ngào nửa ngày không biết nên nói cái gì. Lại thoáng nhìn tay trái và chân trái của hắn rõ ràng xụi lơ xuống dưới, không thể hành động bình thường, đau đớn cùng tự trách trong lòng lại lan tràn.
"Yên tâm đi, ta không sao. Cho dù chỉ có một bàn tay và một chân có thể hành động, ta cũng vậy sẽ dùng hết tất cả bảo vệ nàng.” Tay phải của Hàn Kỳ Hiên dịu dàng yêu say đắm xoa hai má Tống Vãn Ca, trong mắt đào hoa đẹp có tầng tầng tình yêu sâu đậm hướng phía ngoài nhộn nhạo mở ra. Vì nàng, mặc kệ muốn hắn hy sinh cái gì hay phải trả giá cái gì, hắn đều tuyệt đối chấp nhận. "Vật nhỏ, về sau hãy trực tiếp gọi ta Hiên được không? Xưng hô thế này ta thật sự rất thích, ta muốn luôn nghe như vậy.”
“Uh, được, tất cả nghe theo huynh, huynh yêu thích ta gọi huynh như thế nào, ta sẽ gọi huynh như thế.” Tống Vãn Ca xoa xoa nước mắt trên mặt, đang muốn nói gì đó, chợt nghe thấy giọng chứa nức nở của Nguyệt Vãn Trần truyền đến.
“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Tỷ ở đâu? Đừng bỏ lại một mình Trần nhi, tỷ đã nói không bao giờ bỏ lại Trần nhi nữa, tỷ đã nói sẽ vĩnh viễn ở cạnh Trần nhi mà! Hu hu hu, tỷ tỷ, Trần nhi muốn tỷ tỷ.”
Nguyệt Vãn Trần vừa khóc vừa kêu, nó tỉnh dậy, đã phát hiện tỷ tỷ không ở bên cạnh nó. Nó tìm khắp Anh Hoa Tiểu Trúc cũng không thấy tỷ tỷ, vì thế chạy ra ngoài, một đường nghiêng ngả lảo đảo tìm được phía sau núi này.
“Trần nhi, tỷ tỷ ở trong này!” Tống Vãn Ca nghe được tiếng la khóc của Nguyệt Vãn Trần, cuống quít xoay người, men theo hướng giọng ói của Nguyệt Vãn Trần vội vàng đi đến.
“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!” Nguyệt Vãn Trần nhìn thấy Tống Vãn Ca nghênh diện mà đến, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lập tức vui vẻ ra mặt, mở ra chân nhỏ chạy tới chỗ Tống Vãn Ca.
"Trần nhi, chậm một chút, cẩn thận đừng ngã.” Tống Vãn Ca chạy nhanh tiến lên ôm thân thể nho nhỏ của Nguyệt Vãn Trần, cũng sợ nó đến, cũng không muốn nó nhìn thấy máu tươi và thi thể tàn phá trên đất, chỉ sợ hù đến nó. Cảnh tượng máu tanh khủng bố như vậy ngay cả chính nàng cũng sợ tới mức buồn nôn, càng huống gì Trần nhi là một đứa bé nhỏ như vậy.
Đem đầu nhỏ của Nguyệt Vãn Trần chặt chẽ ấn đến ngực mình, Tống Vãn Ca cúi đầu thoáng nhìn, mạnh nhìn đến trên đất có một đôi mắt âm tàn hung ác, giống như ánh sáng u lan của dã thú phát ra trong đêm tối, một thanh đại đao hào quang âm trầm lạnh lẽo lập tức hướng tới phía sau lưng nhỏ bé của Nguyệt Vãn Trần thẳng tắp chém lại đây.
“Trần nhi!!” Tống Vãn Ca kinh hô một tiếng, một tay đẩy ra thân thể nho nhỏ của Nguyệt Vãn Trần nhìn thanh đại đao kia tới gần trái tim mình, hơi thở lạnh thấu xương hướng tới nàng bao phủ lại đây, giống như gió tuyết thổi qua.
Tống Vãn Ca không khỏi sợ tới mức ngừng lại hô hấp, chưa từng cảm giác mình cách tử vong gần như thế.
“Vật nhỏ!!”
“Nguyệt cô nương!!”
Tiếng kêu to hoảng sợ bối rối liên tiếp vang lên, trước sau xuất từ Hàn Kỳ Hiên và bốn người Thanh Trạch. Chỉ tiếc khoảng cách bọn họ với Tống Vãn Ca quá xa, bất kể như thế nào cũng ngăn cản không được chuôi đại đao này bổ về phía nàng.
Tống Vãn Ca đang muốn nhắm mắt nhận mệnh, một bóng dáng vàng sáng đột nhiên lập tức tựa như tia chớp nhào lại đây chắn trước mặt nàng, kèm theo một tiếng kinh sợ khủng hoảng gào thét.
“Ca Nhi!!”
Thanh âm kia quen thuộc và xa lạ, giống nhau tương tư cùng tưởng niệm bị tích lũy mấy ngàn năm thấm vào, tình ý cuồng rực sâu nồng như vậy cho dù dùng hết tất cả sức lực dường như cũng ngăn chặn không được tiếng kêu gọi, nghe một lần đã làm cho lòng người rung động không thôi kia, suy nghĩ như nước mãnh liệt mênh mông.
“Xẹt” một tiếng, ngay sau đó bên tai truyền đến tiếng của đao chém vào máu thịt mà phát ra làm lòng người phát run, một dòng máu diễm lệ phụt ra, giọt máu ấm áp bắn đến khuôn mặt Tống Vãn Ca, mùi máu tươi đặc kia tràn ngập trong mũi của nàng, còn kèm theo từng đợt từng đợt Long đàn hương quen thuộc không thôi.
Đau đớn theo dự liệu cũng không rơi xuống, Tống Vãn Ca giật mình sững sờ ngước mắt, lập tức thấy thân hình thon dài cao ngất của Long Ngự Tà thẳng tắp chắn trước mặt của mình, đem chính mình vây che chặt chẽ. Trước ngực của hắn đã bị cây đại đao từ phía sau lưng đâm thủng, trên cẩm bào vàng sáng chói mắt bắn ra đóa đóa hoa máu đỏ tươi, khó coi kinh tâm.
“Ca Nhi, ta không nằm mơ đúng không, ta thật sự lại thấy được nàng. Khụ khụ, Ca Nhi, nàng không có việc gì thật... Khụ khụ, ta thật vui vẻ, rốt cục lại gặp được nàng” Long Ngự Tà nói, mạnh mẽ kịch liệt ho khan, khóe miệng lập tức chảy ra máu càng nhiều, màu đỏ tươi cực kỳ chói mắt.
“Long Ngự Tà, ngươi... sao ngươi lại tới đây?” Tống Vãn Ca sửng sốt một hồi lâu, mới ý thức được người vừa mới thay mình đỡ một đao trí mạng cuối cùng của La Sát ném ra thật sự là Long Ngự Tà. Bạo quân ác ma bị nàng chôn sâu dưới đáy lòng, giờ phút này thật sự đến đây.
Nhưng, tại sao hắn phải thay mình chắn đao? Hắn sao có thể một lần lại một lần vì mình mà tổn hại sinh mạng chứ? Nàng không cần, mạng của ai nàng cũng không muốn nợ! Hoặc là nói nàng không muốn nhìn thấy bất kỳ kẻ nào vì nàng mà chết! Bất kể là nàng yêu, hay là yêu nàng, ai chết nàng cũng đau lòng khổ sở!
“Ca Nhi, ta rất nhớ nàng, từ ngày nàng rời đi, ta mỗi thời mỗi khắc đều sống trong đau đớn và hối hận... Ca Nhi, đừng rời khỏi ta, chỉ cần có thể vãn hồi nàng, bất kể muốn ta làm cái gì ta đều tình nguyện,... Khụ khụ.... Khụ khụ khụ,... “
Lượng máu lớn ở ngực Long Ngự Tà lại trào ra bên ngoài, thân thể cuối cùng không kiên trì nổi mà trống rỗng mềm ngã ngồi trên đất, nhưng hắn không quan tâm, ánh mắt thâm tình yêu say đắm vẫn chặt chẽ đọng lại trên mặt Tống Vãn Ca, luyến tiếc rời đi. Hắn cố gắng nói hết tất cả những nhớ nhung ở đáy lòng, cho dù ho khan ngũ tạng lục phủ đều chấn động đau đớn cũng không màng..
“Ca Nhi, lòng nàng thật nham hiểm, lại rời bỏ ta bao lâu nay, sau này không cho nàng đối với ta như vậy nữa.. Khụ khụ, Ca Nhi, nàng vĩnh viễn đều là của ta, chúng ta cũng không xa cách, sau này ta không bao giờ hung dữ với nàng nữa, nàng nói cái gì thì là cái đó, ta không bao giờ chọc cho nàng tức giận nữa, ta sẽ toàn tâm toàn ý yêu nàng tín nhiệm nàng, sẽ không ngờ vực lung tung vô căn cứ, cũng sẽ không tùy tiện ghen tuông, sẽ không đánh chửi trừng phạt nàng, càng sẽ không cho nàng bị một chút ít tổn thương nữa... “
“Long Ngự Tà, ngươi đừng nói nữa, trước tiên giúp ngươi rút đao cầm máu quan trọng hơn.” Nhận thấy Long Ngự Tà càng nói hơi thở càng yếu, tâm Tống Vãn Ca không tự chủ được run run, cảm giác hoảng sợ lan khắp toàn thân. Nàng sợ, nàng thật sự sợ Long Ngự Tà sẽ chết. Vừa rồi một đao kia là trí mạng, tại sao hắn không để ý hậu quả thay nàng đỡ chứ? Nếu hắn thật sự chết đi rồi, bảo nàng ngày sau làm sao bây giờ?
“Ca Nhi, nếu ta chết, nàng sẽ vì ta đau lòng, vì ta khổ sở, vì ta rơi lệ không?” Long Ngự Tà bỗng nhiên sâu đậm nhìn Tống Vãn Ca hỏi, quyết tuyệt, cô đơn, cô tịch, cũng sầu não. Vấn đề này đã là lần thứ hai hắn hỏi nàng, lần đầu tiên hỏi nàng là buổi tối một ngày trước khi đi U Linh cốc, nhưng không có được đáp án.
Hy vọng lúc này đây có thể được nghe, hơn nữa còn là đáp án. Như vậy làm cho hắn vừa lòng, hắn mặc dù là lập tức chết đi cũng có thể an tâm thỏa mãn.
“Long Ngự Tà, ngươi là vua của một nước, mạng của ngươi không phải một mình ngươi, mà là liên quan đến toàn bộ gi¬ang sơn xã tắc cùng ngàn vạn thần dân Long Đằng quốc, làm sao ngươi có thể chết được? Ngươi không thể chết, ngươi nhất định phải sống sót!” Tống Vãn Ca không có trực tiếp trả lời, tuy rằng trong lòng sớm đã có đáp án khẳng định, lại nói không ra...
Nàng có chút oán hận chính mình. Long Ngự Tà từng khắc sâu tổn thương nàng như vậy, nhưng lúc này nàng mới phát hiện hận ý của mình đối với hắn cũng không sâu như trong tưởng tượng của nàng. Không chỉ như thế, tối nay lại gặp mặt, đáy lòng nàng lại vẫn ẩn ẩn dâng lên một niềm vui mừng cùng kích động không hiểu, giống như vẫn chờ mong gặp lại hắn.
Nàng làm sao có thể như vậy chứ? Nàng nên thống hận chán ghét hắn! Nhưng vì sao nhìn bộ dạng này của hắn, đáy lòng lại tràn đầy kinh hoảng sợ hãi cùng đau lòng không tha? Chẳng lẽ tình yêu của nàng đối Long Ngự Tà cho tới bây giờ chưa từng triệt để biết mất sao?
“Ca Nhi, nếu ta chết, nàng sẽ vì ta đau lòng, vì ta khổ sở, vì ta rơi lệ không?” Long Ngự Tà lại thương cảm quyết tuyệt hỏi một lần, trong con ngươi đen thâm sâu thẳng nhìn chỗ sâu trong mắt long lanh của Tống Vãn Ca, không tha nàng dù một chút trốn tránh và có lệ, hoặc là nói dối. "Ca Nhi, nói cho ta biết, nàng có không?”
"Nhu” Tống Vãn Ca cắn chặt môi không lên tiếng, chỉ là một tay ấn chặt vào vết thương trước ngực hắn, tay kia thì không ngừng lau đi máu tươi tràn ra ở khóe miệng hắn.
Long Ngự Tà thật lâu đợi không được đáp án mong muốn, tròng mắt vốn dĩ sáng trong nháy mắt trở nên ảm đạm, đau lòng nói: “Ca Nhi, ta biết nàng còn hận ta... Khụ khụ, ta cũng biết nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu ta, ta mang đến cho nàng chỉ có tổn thương và đau đớn, cho tới bây giờ đều không có hạnh phúc hay vui vẻ..., khụ khụ khụ, Ca Nhi, ta không cầu gì khác, chỉ hy vọng trước khi ta chết có thể có được sự tha thứ của nàng, ta đây chết cũng nhắm mắt... Khụ khụ, Ca Nhi, xin nàng tha thứ cho ta được không, khụ khụ, khụ khụ khụ.... “
Nói mấy câu đứt quãng xong, Long Ngự Tà lại kịch liệt ho khan. Cố đưa tay phải ra xoa mặtTống Vãn Ca, khuôn mặt đau lòng tự trách, cùng với dày đặc yêu say đắm không tha.
Hắn thật sự không bỏ được, mới vừa nhìn thấy Ca Nhi, lại gặp phải sinh ly tử biệt, hắn thật sự rất không cam lòng chết đi. Nếu có thể, hắn thật sự hy vọng mình có thể sống thêm một lát, hắn không muốn rời khỏi nàng.
“Ca Nhi, ta thật sự phải chết rồi, nhưng ta rất luyến tiếc nàng. Khụ khụ, thật sự rất luyến tiếc”...” Long Ngự Tà thì thào nói, giọng càng ngày càng yếu nhỏ, thâm tình trong con ngươi đen như trước, mang theo vô hạn thương yêu, quyến luyến cùng dịu dàng, chỉ là tay lớn vuốt ve hai má Tống Vãn Ca chậm rãi vô lực rơi xuống.
“Không! Đừng mà!!” Tống Vãn Ca cuống quít cầm bàn tay to chậm rãi rũ xuống của Long Ngự Tà, tiếng nói lại run run không ngừng, nước róc rách rơi xuống, nháy mắt thấm ướt toàn bộ hai gò má nàng, tụ thành giọt, chảy xuống cằm, rơi rơi dừng ở trên mặt và cổ Long Ngự Tà. "Long Ngự Tà, chàng đừng chết, hu hu hu... Thiếp không cần chàng phải chết, không muốn chàng chết, chàng còn sống cho thiếp, còn sống thật tốt,... “
“Ca Nhi, nàng luyến tiếc ta chết, ta thật vui vẻ, Ca Nhi, nàng vì ta rơi lệ rồi, khụ khụ khụ....” Long Ngự Tà đón được nước mắt Tống Vãn Ca, đưa tới bên môi mút thỏa thích vào miệng. "Ca Nhi, nàng sẽ tha thứ cho ta chứ?”
“Nếu chàng không chết, thiếp sẽ tha thứ cho chàng!” Tống Vãn Ca nghẹn ngào nói.
“Ca Nhi, ta thật sự không muốn tách ra với nàng, nhưng lúc này ta sợ mình làm không được....” Long Ngự Tà đau xót khó bỏ nói, âm giọng đã mỏng manh không thể nghe thấy. "Ca Nhi, ta muốn nghe lời thật lòng, nàng rốt cuộc có yêu ta hay không... cho dù là một chút, rốt cuộc có hay không.... “
“Có, thiếp có, thiếp trước kia thật sự có yêu chàng. Cho đến giờ, thiếp đối với chàng vẫn còn yêu, tuy rằng thiếp đồng thời còn hận chàng...” Tống Vãn Ca nắm chặt tay Long Ngự Tà, giống như làm vậy hắn sẽ có thể không chết. "Long Ngự Tà, thiếp đã sinh một đứa con đáng yêu vô cùng cho chàng. Nếu không yêu chàng, thiếp làm sao có thể sinh ra đứa nhỏ? Cho nên, chàng nhất định phải sống sót, bất kể là vì thiếp, hay là vì con của chúng ta, chàng đều nhất định phải sống sót, có nghe hay không? Thiếp không cho chàng chết!”
“Ca Nhi, ta muốn gặp hoàng nhi của chúng ta một lần...” Long Ngự Tà gượng chống nói xong một câu, đã không có bao nhiêu sức lực. "Ca Nhi, cho dù không có ta, nàng và hoàng nhi của chúng ta cũng nhất định phải thật tốt...... “
Dứt lời, Long Ngự Tà không phát ra thanh âm nữa, cũng không có hô hấp, chỉ có một đôi tròng mắt thâm tình vẫn còn chưa nhắm lại....