Ngủ thẳng một giấc tự nhiên tỉnh lại, Tống Vãn Ca miễn cưỡng mở mắt chỉ thấy thân thể nho nhỏ của Nguyệt Vãn Trần thân mật áp vào lòng mình, một đôi tay nhỏ bé chặt chẽ mà ôm thắt lưng của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận đáng yêu, cánh mũi hơi hơi lay động, do đắm chìm trong lúc ngủ mơ vui vẻ.
Tiểu tử này, ngủ thật là say, tối hôm qua nghe chuyện xưa nghe đến mệt mỏi luôn rồi.
Tống Vãn Ca đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Vãn Trần, dời đi tay nhỏ bé của nó, động tác êm ái, e sợ đánh thức nó. Giúp nó kéo tốt góc chăn, lập tức đứng dậy.
Đi tới phòng ngoài, Lộng Hoa và Lộng Ảnh sớm đã đem dụng cụ rửa mặt chuẩn bị cho tốt, thấy chủ tử nhà mình đi ra, lập tức tiến lên thu xếp ở trên người nàng. Nhanh chóng rửa mặt chải đầu.
"Bây giờ là giờ nào rồi Lộng Ảnh?" Sau khi sửa soạn thoả đáng xong xuôi, Tống Vãn Ca thản nhiên mở miệng hỏi
"Bẩm nương nương, qua một giờ nữa, sẽ tới giờ... “ Lộng Ảnh lên tiếng trả lời, ngẩng đầu nhìn Tống Vãn Ca một cái, miệng mở ra, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
"Có gì nói thì cứ nói đi, ấp a ấp úng làm gì?" Tống Vãn Ca thoáng nhíu mày, nàng không thích nói chuyện với người nói không trôi chảy.
"Nương nương, hôm nay đã đến ngày mười bảy, theo quy củ trong cung, ngày mười bảy mỗi tháng, vào ngày này trừ Hoàng phi nương nương ra, tất cả tần phi đều phải đi thỉnh an Yên quý phi nương nương.”
"Oh, thì ra trong hậu cung còn có loại quy củ này.” Vân đạm phong khinh nói một câu, Tống Vãn Ca nhận lấy trà Thiết Quan mà Lộng Hoa đưa lên cảm thán một tiếng, nhắm mắt lại tinh tế thưởng thức một phen, thật sự là thánh phẩm. Một hồi lâu, Tống Vãn Ca mới lại mở ra đôi mắt long lanh, buông chén trà trong tay, tiếng nói lãnh đạm, "Có thể không đi không?" Yên quí phi kia bề ngoài thoạt nhìn dịu dàng yếu đuối, mắt lại sắc bén khôn khéo hẳn là người giả làm heo nhưng ăn được hổ. Nàng thật sự không muốn đi ứng đối với bất cứ người phụ nữ nào trong hậu cung.
"Nương nương không thể! Đây là quy củ tổ tông định ra. Trong hậu cung nếu không có hoàng hậu, mười bảy mỗi tháng tần phi phải đi thỉnh an vị phi tử có địa vị cao nhất. Mà trước mắt, trong cả hậu cung địa vị cao nhất chính là Hoàng phi nương nương. Nhưng, thân thể Hoàng phi nương nương yếu nhược, không thích quấy rầy, cũng trên cơ bản không để ý chuyện hậu cung, cho nên Hoàng thượng không cho bất luận kẻ nào đến Linh Tuyết cung của Hoàng phi quấy rầy. Vì vậy trong cả hậu cung, trừ Hoàng phi nương nương ra thì địa vì của Yên quý phi là cao nhất rồi, nương nương tất nhiên nên đi thỉnh an Yên quý phi. Nếu nương nương không đi sẽ tạo thành nhược điểm, chỉ sợ bị người xấu xui khiến, có khi không chỉ nói nương nương không biết lễ nghĩa đơn giản như vậy thôi đâu.” Vẻ mặt Lộng Ảnh nghiêm nghị cẩn thận phân tích, thấy nàng ta như vậy, Tống Vãn Ca dường như là không thể không đi rồi.
"Oh, được rồi, Vũ chiêu nghi kia sẽ đi sao?" Tống Vãn Ca chợt hỏi, hôm qua mới cùng nàng ta gây chiến, khiến cho nàng ta đánh mất tôn nghiêm cùng mặt mũi, lại bị Hoàng thượng cấm cửa, hôm nay cũng thật không muốn đụng mặt nàng ta ở đó.
"Bẩm nương nương, vũ chiêu nghi tất nhiên cũng phải đi thỉnh an quý phi nương nương. Trừ Hoàng phi nương nương cùng với những phi tử bị đánh vào lãnh cung ra, mọi người đều phải đi thỉnh an quý phi nương nương.”
"Vũ chiêu nghi không phải bị Hoàng thượng phạt cấm một tháng sao? Làm sao có thể đi thỉnh an?"
"Nương nương, cấm chỉ là không cho ngày thường Vũ chiêu nghi ra khỏi Cẩm Dương cung của mình, nhưng còn những yến hội trọng đại v.v..., nàng ấy vẫn có thể có mặt. Tỷ như tụ hội thỉnh an hôm nay, vũ chiêu nghi nhất định phải đến.”
"Thật không thú vị.” Tống Vãn Ca bĩu môi nói thầm một câu. Người cổ đại thật là phiền toái, thỉnh an cái gì an hả. Có thời gian rỗi này tốt hơn hết là ở trong chăn mền ngủ để dưỡng nhan chứ.
"Nương nương, đã không còn sớm rồi. Nếu không đi, sẽ bị người có lòng khua môi múa mép.” Mặt Lộng Ảnh có chút lo lắng nhẹ giọng thúc giục nói.
"Được rồi, biết rồi, chúng ta cũng nên đi.” Âm thầm nhíu nhíu mày, Tống Vãn Ca có chút không tình nguyện nói. Cũng không phải sợ bọn nữ tử kia, mà là nghĩ tới nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện. Đi thỉnh an dù sao nàng cũng không bị ít đi một miếng thịt.
Đơn giản ăn một chén canh nấm tuyết hạt sen, cũng phân phó Lộng Hoa chiếu cố Trần nhi, đừng để nó thức dậy lại chạy loạn khắp nơi. Lúc này mới cùng Lộng Ảnh đi ra, bước về phía Tĩnh Nghi cung của Yên quý phi.
Chưa kịp vào trong, đã có thái giám truyền báo hầu ở bên ngoài vội vàng chạy vào trong thông báo. Thoáng đứng đó một lúc lâu, thấy một nha hoàn mặc áo xanh đi lại đây, đợi sau khi thấy rõ khuôn mặt của Tống Vãn Ca, đáy mắt tràn đầy kinh diễm cùng than thở, bất quá rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại, cúi người với nàng nói: "Luyến phi nương nương mời theo nô tỳ vào đi thôi.”
Nói xong không hề nhiều lời chỉ để ý dẫn đường ở phía trước, Tống Vãn Ca cùng Lộng Ảnh theo sát sau đó.
Bước vào Tĩnh Nghi cung, mới phát hiện kỳ hoa dị thảo đầy vườn. Vừa có cây mây, vừa có dây leo, lại còn có cây hoa buông xuống núi giả, thậm chí buông xuống vòng quanh bậc thềm, màu xanh biếc phất phơ, thật như chu sa, cây cỏ thực vật dày đặc say lòng người.
Xuyên qua vườn, đó là một đường hành lang khắc hoa đỏ thẫm, phía trên có chuỗi hoa màu tím không biết tên buông xuống hai bên thành cảnh xanh sâu thẳm, càng giống như tiên cảnh trong rừng.
Nghĩ không ra Yên quý phi này là người thích hoa yêu cỏ. Có thể thích hoa, chắc là một nữ tử tâm tư tinh tế, cũng trọng cảm tình. Có câu nói cho cùng, người thích hoa vốn là người hiểu tình người.
Đang suy nghĩ chợt nghe được cách đó không xa trong chính điện truyền ra một tràng tiếng cười vui vẻ!
Đợi tới cửa, nghe nha hoàn mới vừa rồi dẫn đường nói với quý phi nương nương, "Luyến phi nương nương tới.”
Tống Vãn Ca hít một hơi thật sâu, sau đó tư thái ưu nhã tiêu sái đi vào. Vừa vào trong điện, lập tức cảm thấy có mười mấy ánh mắt dừng lại trên người mình, có tìm tòi nghiên cứu, có tò mò, có hâm mộ, có ghen ghét, có nghi hoặc, có đánh giá kỹ, cũng có oán hận cùng với ác độc. Nhưng cũng không ít thành phần kinh diễm trong đó.
Tống Vãn Ca trực tiếp không nhìn những ánh mắt vô cùng kỳ quặc này, tiến lên vài bước giương mắt đã thấy Yên quý phi ngồi ở ghế chủ trên cùng vẻ mặt tươi cười, quanh người che đậy không được quý khí cùng cao nhã. Cả người mặc lụa thượng hạng màu xanh lam nhạt, màu trăng non ở trên váy càng tôn lên vẻ phú quý, tóc mai xoã tung như sương mù búi sơ như cái bờm, cắm xuyên vào một cây trâm vàng ngọc trai nghiêng nghiêng chớp chớp loé sáng, va chạm tạo ra âm thanh nhẹ nhàng, sáng loáng, chói mắt Tống Vãn Ca. Một bên khác lại đính vài viên ngọc trai đan thành hình hoa mai, làn da mịn nhẵn như son, ánh hồng tạo nên khí chất ung dung đẹp đẽ quý giá.
Mà ngồi ở bên tay phải nàng này đúng là Vũ phi Vân Điệp Vũ, không đúng, bây giờ nên gọi nàng ta là Vũ chiêu nghi rồi. Cẩm y hoa phục màu đỏ rêu rao mà chói mắt, trên đầu cắm một trâm vàng có hình chim phượng với cái đuôi xanh biếc xuyên qua sáu nhánh mã não hồng và hổ phách tạo thành hình chim trên hoa mai. Trên mặt là một miếng lụa mỏng che lấp hai má của nàng ta, chỉ còn lại một đôi mắt phượng xinh đẹp lộ ra bên ngoài.
Xuống chút nữa đó là Ngọc mỹ nhân, hôm nay Ngọc mỹ nhân mặc một bộ quần áo lụa mỏng màu xanh lá cây có đoá mẫu đơn rất to, váy có cây thuỷ tiên màu hồng và những tán lá uốn lượn, trên người choàng áo tơ vàng mỏng xanh biếc. Tóc mai buông xuống nghiêng xuyên quanh cây trâm ngọc bích có hạt ngọc trai, xinh đẹp như hoa sen mới nở, cây liễu nhẹ nhàng, xinh đẹp động lòng người. Tầm mắt chuyển tới tay trái của quý phi, tương tự theo địa vị mà ngồi từ lớn đến nhỏ, tần phi, quý nhân, cùng với mỹ nhân..., mỗi người đều như hoa như ngọc, có thể nói đều là mỹ nhân.
Hậu cung quả thật là nơi tụ tập mỹ nữ, thân hình gầy như yến, chân mày dài và thanh, phấn mặt như xuân, xinh đẹp khuynh quốc. Có yểu điệu động lòng người, quyến rũ cực kỳ, cũng có thanh lệ cao nhã ung dung, còn có linh động trong suốt, thanh thúy như nước.
Tống Vãn Ca không khỏi cảm thán bạo quân ác ma Long Ngự Tà kia thật là có diễm phúc, các loại giai lệ đều bị hắn độc chiếm một mình. Bất quá ở bên trong trái tim, Tống Vãn Ca chỉ vì những nữ tử này bi ai. Bọn họ vì địa vị, quyền thế, sủng ái của quân vương, ở trong hậu cung giãy dụa lừa gạt để tranh giành sinh tồn, khiến cho một trái tim hồn nhiên dần dần chết lặng trở nên bất nhân, tranh sủng đấu sắc làm lạc đi bản tính.
"Thần thiếp thỉnh an quý phi nương nương, quý phi nương nương cát tường," Âm thầm thở dài, Tống Vãn Ca giấu đi suy nghĩ ưu nhã đoan trang hành lễ với Yên quý phi.
Yên quý phi còn chưa mở miệng, chỉ nghe thấy thanh âm rõ ràng mang theo địch ý cùng châm chọc của Vũ chiêu nghi vang lên trong điện "Giá của Luyến phi thật sự rất lớn, bọn tỷ muội cũng ở chỗ này ngồi đã nửa ngày rồi đó" nói xong, nàng ta cao ngạo nâng đầu ánh mắt phẫn hận hung ác thẳng tắp bắn về phía Tống Vãn Ca, giống như muốn đem nàng hủy đi ăn vào bụng.
Tống Vãn Ca đương nhiên biết ngụ ý của Vũ chiêu nghi chính là nói mình đã tới trễ.
Thầm than một tiếng, người phụ nữ này vì sao không thể buông tha cho mình, mà muốn khắp nơi theo mình đối nghịch đây? Nghĩ lại Vũ chiêu nghi vì mình mà bị Hoàng thợng phạt chỉ sợ ngy sau sẽ vẫn tiếp tục c địch ý. Bt qu, đi địch th đi địch, chỉ cần Vũ chiu nghi đừng ở sau lng sử dụng m chiu nng tt nhin l sẽ khng sợ nng ta. Minh thơng (thơng rõ rng) dễ trnh, m thi (phi tiu ngầm) kh khăn phòng ngự, nng sợ chính l ngời m thầm c thủ đoạn ny. Lc đầu, Tng Vãn Ca thản nhin ni: "Muội muội tiến cung khng lâu, rất nhiều quy củ cũng không rõ ràng lắm, sau này còn phiền Vũ chiêu nghi chiếu cố nhiều hơn" dứt lời, lại chuyển hướng Yên quý phi nói, "Muội muội thất lễ, mong quý phi nương nương thứ lỗi.”
"Hừ!" Vũ chiêu nghi nghe vậy khinh thường hừ một tiếng, ánh mắt oán hận ác độc tàn nhẫn như sói trừng Tống Vãn Ca một cái, lập tức cao ngạo quay đầu đi chỗ khác. Nàng sẽ không để cho tiện nhân này sống khá giả, ngày chết của nàng ta rất nhanh sẽ đến.
Sắc mặt Yên quý phi lại không nhìn ra có gì khác thường, chỉ là trên dưới đánh giá Tống Vãn Ca một lần, sau đó giương môi cười nói "Luyến phi muội muội không hổ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, bất kể lúc nào cũng đều chói mắt như thế, ánh sáng chiếu người, chiêu nghi muội muội thấy có đúng không?" Vừa nói, Yên Thanh Phi vừa nhìn về phía Vân Điệp Vũ, khi hỏi điều này, trong con ngươi long lanh loé ra ánh sáng không biết tên, giống như đang tính kế lại giống như đang nhìn có chút hả hê, tóm lại vừa nhìn là biết không có ý tốt.
"A, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này có thể không xinh đẹp sao!" Vũ chiêu nghi miễn cưỡng cười cười, ánh mắt nhìn về phía Tống Vãn Ca chứa đầy oán độc ghen ghét.
Tống Vãn Ca âm thầm cảm thán một tiếng, nữ tử Yên quý phi này đang gây thị phi, muốn mượn đao giết người, tâm cơ quả nhiên thâm trầm không như thường. Bây giờ nói chuyện xinh đẹp, vậy không phải cố ý sát muối vào vết thương của Vũ chiêu nghi sao, muốn nói nàng ta xấu?. Biết rõ mặt của nàng ta bị mình đánh, cho tới bây giờ còn sưng đỏ, đến nỗi hôm nay thỉnh an cũng phải dùng lụa mỏng che lại, còn cố ý hỏi như vậy, không phải tiến thêm một bước khiến mâu thuẫn của mình và Vũ chiêu nghi càng thêm dữ dội sao? "Yên quý phi nương nương quá khen, thần thiếp bất quá là liễu yếu đào tơ, làm sao so được với sự ung dung đẹp đẽ quý giá của quý phi nương nương cùng những tươi đẹp động lòng người của của Vũ chiêu nghi chứ" Tống Vãn Ca phản bác lại, đem lời nói của Yên quý phi bác trở về, hai câu tán dương trái lương tâm nhưng lại làm cho nàng cười đến thoải mái cùng hài lòng.
"Luyến phi muội muội mở miệng thật là ngọt.” Yên quý phi cười nhưng không cười nhìn Tống Vãn Ca sau đó chỉ vào vị trí bên phải của mình, nói, "Luyến phi muội muội cũng đừng đứng nữa, mau tới đây ngồi xuống đi"
Nghe vậy, Tống Vãn Ca cũng trả lại cho nàng ta một nụ cười giả dối, rồi sau đó theo lời ngồi xuống. Giương mắt nhìn lại, vừa lúc kế bên Ngọc mỹ nhân.
"Luyến phi tỷ tỷ, diện mạo tỷ thật là xinh đẹp, khiến cho muội muội hâm mộ biết bao" Con ngươi long lanh sáng ngời của Ngọc mỹ nhân ở trên người Tống Vãn Ca đánh giá qua lại vài vòng, rồi sau đó vẻ mặt thân thiện tươi cười nói.
"Ngọc muội muội quá khen!" Tống Vãn Ca trả lại cho nàng ta một chút tươi cười đúng mức, cũng không nói nhiều, đối với Ngọc mỹ nhân đột nhiên tới gần, trong lòng hiện lên nghi ngờ. Nàng còn nhớ mình ở trong yến tiệc vẽ tranh ám chỉ trào phúng Ngọc mỹ nhân ngày nào đó mất thế, đó là phượng hoàng rụng lông không bằng con gà, làm cho nàng ta ở trước mặt Hoàng thượng cùng quần thần bị mất thể diện. Tống Vãn Ca cũng không cho rằng Ngọc mỹ nhân này thật sự có thể bất kể hiềm khích trước kia, dùng tim nói chuyện với mình.
"Luyến phi tỷ tỷ, tỷ tiến cung cũng hơn một tháng rồi, trong hơn một tháng này, Hoàng thượng sủng hạnh tỷ tỷ rất nhiều lần không biết Luyến phi tỷ tỷ có động tĩnh gì không?" Ngọc mỹ nhân cười ám muội, nhưng lại khiến cho Tống Vãn Ca không thể hiểu rõ.
"Động tĩnh gì?" Tống Vãn Ca vẻ mặt khó hiểu, căn bản không biết Ngọc mỹ nhân nói gì.
"Tỷ tỷ ngốc của muội!"
Ngọc mỹ nhân buồn cười lắc đầu, lập tức giấu đi vẻ mặt bỡn cợt, nói, "Muội muội là hy vọng tỷ tỷ có thể sớm ngày mang long thai vì Hoàng thượng sinh hạ long tử.”
Nghe vậy, Tống Vãn Ca cả kinh, tay run lên, chén trà trong tay nhất thời đánh đổ trên mặt đất, nước trà và lá trà bắn tung tóe khắp nơi.
"Luyến phi tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?" Ngọc mỹ nhân khó hiểu nàng vì sao kích động như vậy, ánh mắt nghi ngờ lướt qua lại từ trên xuống dưới rồi quay về, đột nhiên kinh hô, "Luyến phi tỷ tỷ, tỷ không phải đã mang long thai rồi chứ?" Một tiếng kinh hô không lớn không nhỏ này của nàng ta như sấm nổ tung, vốn dĩ các vị tần phi đều đang tự bàn tán về đề tài riêng thoáng cái tất cả đều an tĩnh xuống, mà Tống Vãn Ca trong nháy mắt đã biến thành tiêu điểm của mọi người.
Tống Vãn Ca giật mình sửng sốt một hồi lâu mới tìm về được giọng nói của mình.
"Quý phi nương nương, chỉ là Ngọc muội muội tự đoán thôi, thần thiếp cũng không có mang long thai.” Tống Vãn Ca thản nhiên nói, ánh mắt trở lại nhìn Ngọc mỹ nhân một cái. Nữ tử này quả nhiên không có gì tốt đẹp, nàng ta cố ý muốn đẩy mình ra miệng gió đỉnh sóng, khiến cho mình trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Nàng ta giống như thuận miệng vô tâm nói một câu, nhưng lại dễ dàng kích khởi ngàn tầng sóng.
Từ xưa trong hậu cung, tần phi có mang long thai, cứ như là cây to đón gió đối đầu với biển. Bất luận lời này của nàng ta là thật hay giả phỏng chừng trong lòng của đám nữ tử trong hậu cung này đã khó bình tĩnh rồi, phiền toái của mình chỉ sợ sẽ cuồn cuộn không ngừng mà đến, minh thương ám tiễn (đả kích công khai và ngấm ngầm) không biết có bao nhiêu.
Nhưng lời này của Ngọc mỹ nhân cũng đã nhắc nhở Tống Vãn Ca, nàng thường xuyên thị tẩm như vậy tỷ lệ mang thai vốn sẽ rất lớn. Nghĩ vậy Tống Vãn Ca mạnh mẽ kinh hãi, kinh nguyệt tháng này hình như đã trễ ba ngày vẫn chưa tới. Trời ạ, nàng không phải thật sự mang thai rồi chứ? Vừa nghĩ đến khả năng này bất giác cảm thấy vừa kinh vừa sợ, bối rối không thôi. Nàng không muốn mang thai, lại càng không muốn sinh con cho bất kỳ người đàn ông nào, hơn nữa lại là bạo quân ác ma khiến cho nàng hận thấu xương kia. Nàng nên làm gì bây giờ? Nếu thật sự mang thai rồi, nàng nên làm gì bây giờ? Ngự y trong cung nàng không quen ai cả, mời bọn họ đến xem mạch khẳng định không được, nàng không muốn để cho bạo quân kia biết.
"Luyến phi muội muội, chuyện này vẫn là tìm một ngự y đến kiểm tra mới tốt, dù sao cũng là việc lớn liên quan đến huyết mạch hoàng gia, không thể hàm hồ được đâu.” Yên quý phi nói như là quan tâm, nhưng Tống Vãn Ca lại có thể rõ ràng cảm giác được nàng ta không có ý tốt. Nàng ta vốn là không tin mình nói, nên muốn để ngự y qua bắt mạch mới yên tâm sao?
"Quý phi nương nương, thần thiếp thật sự không có mang long thai, thân thể của thân thiếp, chẳng lẽ mình còn không rõ ràng sao" Cho dù thật sự có mang nàng cũng sẽ nghĩ cách bỏ đi.
Ánh mắt bình tĩnh của Tống Vãn Ca nhất nhất đảo qua tất cả tần phi đang ngồi, tự động xem nhẹ ánh mắt hoặc ghen ghét hoặc ác độc hoặc oán hận của bọn họ, cuối cùng dừng ở trên người Ngọc mỹ nhân đang mang vẻ mặt thờ ơ ra vẻ ta đây: "Ngọc muội muội, mang long thai cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Hơn nữa, muội muội tiến cung mấy năm rồi cũng chưa từng mang thai, tỷ tỷ bất quá mới tiến cung hơn một tháng, làm sao nhanh như vậy đã có tin tức tốt rồi. Huống hồ, loại chuyện tốt này tỷ tỷ cũng không dám giành trước quý phi tỷ tỷ, Ngọc muội muội không cần lo lắng nhiều.”
Chống lại ánh mắt cười nhưng không cười của Tống Vãn Ca, lại bị nàng ở trong sáng ngầm châm chọc một phen, sắc mặt Ngọc mỹ nhân nhất thời có chút khó coi nhưng nhất thời cũng không tốt phản bác.
"Luyến phi tỷ tỷ nói đùa, mọi người cùng là người của Hoàng thượng, ai vì Hoàng thượng sinh hạ long tử cũng như nhau thôi, nào có ai trước ai sau đáng nói chứ?" Ngọc mỹ nhân giấu đi suy nghĩ phức tạp, lại thay vẻ mặt thân thiết cười, chỉ là tươi cười kia nhìn thế nào cũng thật giả tạo. "Luyến phi tỷ tỷ, mới vừa rồi vốn là muội muội lỗ mãng, hy vọng tỷ tỷ không trách móc".
"Lời Ngọc muội muội nói có chỗ nào tỷ tỷ có thể trách móc được chứ!" Tống Vãn Ca ngoài cười nhưng trong không cười nhìn nàng ta, a, giả cười cùng lá mặt lá trái (tráo trở) ai không có.
"Luyến phi tỷ tỷ quả nhiên rộng lượng.” Ngọc mỹ nhân trái lương tâm nói một câu lập tức trầm mặc xuống.
Tống Vãn Ca cũng không thèm nhắc lại, chỉ nghe các tần phi quanh mình chụm hai chụm ba nói một số đề tài không có gì hay ho, cảm giác thật không thú vị cực kỳ.
Đang muốn tìm một cái cớ đứng dậy cáo lui, lúc này, lại nghe nha hoàn dẫn đường cho nàng lúc nãy thông báo một tiếng: "Quý phi nương nương, Hoàng quý phi nương nương tới.”
Vừa dứt lời, mọi người còn chưa kịp nghi hoặc, chỉ thấy Hoàng quý phi Phong Linh Tuyết tư thái ưu nhã, bước chân nhẹ nhàng tiêu sái vào trong điện.