Đêm buông xuống, mọi âm thanh đều yên tĩnh. Ánh trăng sáng ngời trên cao sáng tỏ trong trời đêm, rõ ràng sáng chói như sương mù bạc đổ xuống, che đầy cả tòa Dục Tuyết cung.
Gió đêm quanh quẩn ở cây phỉ[1], tấm màn voan mỏng chuyển động dưới ánh trăng, nhẹ nhàng mà dịu dàng. Ánh trăng dịu dàng nghiêng chiếu tiểu mỹ nhân xinh đẹp đang nhắm mắt ngủ trên giường gấm, chiếu ra đôi mắt buồn ngủ bất an của nàng.
Trong phòng chỉ còn lại một chén đèn thuỷ tinh nhỏ, ngọn đèn nhàn nhạt ấm áp nhu hòa như nước, lụa mỏng lượn lờ, ánh trăng mê ly chiếu vào phòng.
Đêm trăng nhu hoà tĩnh mật như vậy, gió đêm hun người như vậy, hẳn là trợ giúp người bình yên ngủ nhất. Nhưng hết lần này tới lần khác Tống Vãn Ca lại làm thế nào cũng ngủ không được, ôm áo ngủ bằng gấm ở trên giường lật qua lật lại, trằn trọc, cừu cứ đếm một con lại một con, vẫn như cũ không cách nào ngủ được.
Haiz! Đều do ban ngày nàng ngủ nhiều quá, buổi tối mới có thể mất ngủ.
Tống Vãn Ca xúc động thở dài hít sâu vài hơi đứng dậy đi đến bên cửa sở, ngửa đầu ngơ ngác nhìn ánh trăng rút lui sau tấm ngói mặc cho hồn phách bay đi vô bờ bến không biết bao lâu, cho đến khi hơi hơi cảm giác cái lạnh đánh vào người, mới cố gắng áp chế đi ý muốn ngồi chồm hổm. Che miệng ách xì một cái, Tống Vãn Ca mới quay về nằm lần nữa.
Mới vừa ngủ không tới nửa khắc, trong lúc buồn ngủ mông lung, một tràng tiếng bước chân rất nhỏ truyền vào tai Tống Vãn Ca.
"Ai đó?"
Tống Vãn Ca căng thẳng trong lòng, thần kinh trong nháy mắt cũng căng chặt theo.
Rốt cuộc là ai, đêm hôm khuya khoắt len lén xông vào tẩm cung của nàng? Chẳng lẽ, một ý nghĩ đáng sợ như tia chớp chợt chui vào trong đầu Tống Vãn Ca.
"Chẳng lẽ là người phụ nữ ác độc - Vũ phi kia không nhịn được nên ra tay với mình rồi sao?" Nghĩ đến trong hậu cung lại có người chẳng kiêng nể muốn đẩy nàng vào chỗ chết, trong lòng nhất thời kinh hãi không thôi.
Vốn là buồn ngủ không sâu giờ phút này đã sớm hoàn toàn kinh hãi mà thanh tỉnh, trong đầu trấn tĩnh như gương, sau khi người ở thế gian có bận tâm và nhớ nhung, sẽ trở nên e ngại tử vong, mà Tống Vãn Ca cũng thế, đáy lòng suy nghĩ đủ cách, không biết nên ứng phó như thế nào.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần rồi, đã tiến vào nội thất. Nếu người đến là sát thủ, vậy…
Lộng Hoa và Lộng Ảnh ngủ ở phòng ngoài, giờ phút này lại không có bất cứ động tĩnh gì có phải bọn họ đã gặp bất trắc hay không? Hay là…Tống Vãn Ca không dám hành động thiếu suy nghĩ, lẳng lặng nằm ở trên giường, chỉnh hơi thở chậm chạp giả bộ ngủ say.
Ở trong đêm khuya yên tĩnh không tiếng động này, ngũ quan của Tống Vãn Ca càng rõ ràng hơn. Nàng có thể cảm giác được người nọ đang từng bước một tới gần giường, trong lòng rất nhanh đủ loại đã trải qua trong kiếp trước và kiếp này, nhưng giờ phút này nàng nghi ngại nhiều nhất, nhớ sâu nhất chính là Trần nhi của nàng. Đứa bé nhu thuận đáng yêu lại vừa hiểu chuyện kia, nếu tối nay nàng gặp được bất trắc gì, vậy Trần nhi của nàng nên làm cái gì bây giờ đây.
Nghĩ đến Trần nhi vì không có sự chiếu cố cùng thương yêu của nàng mà nước mắt đầy mặt lúc sáng, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác chua xót.
Người đến càng ngày càng gần rồi, chợt một mùi hương đặc biệt xâm nhập vào mũi Tống Vãn Ca, mùi hương đăc biệt này rất quen thuộc.
Giật mình ngây ngốc chốc lát, thân thể Tống Vãn Ca chấn động mạnh, sao có thể là hắn?
Người đến đúng là Tiêu Dao Hầu Hàn Kỳ Hiên, hay là cảm giác của nàng sai lầm rồi.
Trái tim trong giây lát co rút nhanh thở ra một hơi khí to, lo lắng cũng tản đi, ít nhất nàng cảm thấy Hàn Kỳ Hiên sẽ không hại đến tính mạng của mình. Chỉ là sợ hãi bối rối càng sâu, nàng không nghĩ tới người đàn ông tà ác này lại lớn gan đến vậy, đêm hôm khuya khoắt len lén lẻn vào hoàng cung, lại còn lẻn vào trong nội điện của phi tần hậu cung nữa chứ.
Kinh hãi thấy hắn đã đứng trước giường của mình, mùi hương quế thơm mát càng dày đặc hơn rồi, hơi thở nam tính tà mị cường thế trên người hắn cũng từ từ di tản ra, mùi hương đặc biệt này, Tống Vãn Ca chỉ ngửi qua một lần trên người Hàn Kỳ Hiên nhưng đây vốn là một trong số rất ít mùi hương mà nàng thích, cho nên ấn tượng càng khắc sâu. Lần trước khi bị hắn mạnh mẽ ôm vào trong ngực nàng còn ngầm giữ mùi hương đó trong đáy lòng đây. Mùi thơm thanh nhã cũng mạnh mẽ như vậy, dùng trên người đàn ông tà mị ngả ngớn buồn nôn kia, thật sự là lãng phí vô ích rồi.
Xem ra người trước giường thật sự là hắn, sẽ không sai, người này chính là người đàn ông tà ác chiếm tiện nghi của nàng lần trước Tiêu Dao Hầu Hàn Kỳ Hiên.
Tên đàn ông thúi ghê tởm, Tống Vãn Ca oán hận âm thầm rủa một tiếng dưới đáy lòng.
Hắn tới làm gì? Hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm tầng tầng trọng binh canh gác, mà ngoài Dục Tuyết cung của nàng cũng có không ít thị vệ luân phiên trông coi, tiểu Hầu gia phong lưu này có thể lặng yên không một tiếng động xông vào, không kinh động đến bất luận kẻ nào, có thể thấy được năng lực của hắn không giống bình thường.
Trong đầu Tống Vãn Ca không ngừng suy nghĩ miên man, nhưng nghĩ mãi mà không rõ đêm khuya hắn thăm dò vào tẩm cung của mình, rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng ngay lúc đó nàng cũng không có bất cứ động tác nào, mà là liều mạng giả vờ ngủ say, muốn nhìn một chút hắn đến cùng là muốn thế nào.
Đối với Hàn Kỳ Hiên này, nói thật, nàng chỉ có chán ghét. Không nói lần trước bị hắn chiếm không ít tiện nghi, cả người hắn để lộ ra luồng hơi thở phong lưu ngả ngớn di động, cũng đủ khiến nàng cau mày phỉ nhổ. Cho nên, tự nhiên Hàn Kỳ Hiên đã được nàng xếp vào nhóm nhân vật cự tuyệt lui tới.
Chỉ là không nghĩ tới một người phong lưu ăn chơi trác táng như vậy lại là thâm tàng bất lộ (không để lộ tài năng), chỉ tính đến chuyện hắn có bản lãnh có thể ở trong hoàng cung đi lại tự nhiên, thậm chí như vào chỗ không người, không phải người mang tuyệt kỹ thì là cái gì?
Trong đầu ngựa thần lướt gió tung bay nghĩ lung tung một hồi, đợi phục hồi tinh thần lại, Tống Vãn Ca cảm giác được Hàn Kỳ Hiên nhẹ nhàng ngồi trên mép giường, cho dù nhắm mắt lại nàng cũng có thể cảm giác được, hắn đang không chớp mắt chặt chẽ nhìn mình chăm chú, ánh mắt nóng cháy, sáng quắc, tựa như hai luồng lửa cháy, giống như muốn đem nàng thiêu đốt.
"Vật nhỏ, bản hầu lại tới nữa, đây là lần thứ hai bản hầu trộm xem dung nhan khi ngủ ngọt ngào động lòng người của nàng rồi đấy! Nàng vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn tươi đẹp chiếu người như vậy, khuynh quốc khuynh thành, tuyệt đại phương hoa, bản hầu chỉ vừa quen biết nàng trong đêm trung thu hôm qua, quen biết mới chỉ một ngày ngắn ngủi, nhưng nàng lại làm cho bản hầu đối với nàng ngày nhớ, đêm mong, thậm chí ăn ngủ khó khăn, tối hôm qua bản hầu đã mất ngủ cả một đêm, đều tại nàng - vật nhỏ này làm hại. Nàng nói, bản hầu rốt cuộc nên trừng phạt nàng thế nào đây?"
Hàn Kỳ Hiên vừa nói, bàn tay to ấm áp nóng bỏng xoa gương mặt Tống Vãn Ca, dịu dàng vuốt ve qua lại, từ ấn đường xuống dưới, cuối cùng vuốt ngược lên dừng lại trên mi mắt Tống Vãn Ca, nhẹ nhàng lướt qua, động tác êm ái thương tiếc như gió nhẹ phất qua, hàm chứa muôn vàn nhu tình, tất cả ý ngọt.
Đêm, yên tĩnh không tiếng động, gió đêm êm ái ghẹo người, ánh sao lấp lánh đầy trời, ánh trăng như nước xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên người Tống Vãn Ca, một bên là ngọn đèn ấm áp, một bên là ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng ở trên người nàng dung hợp một chỗ thật kỳ diệu, hình thành một loại xinh đẹp khác, diêm dúa mà trong sáng, nhiệt tình mà tĩnh lặng, quyến rũ mà nhẹ nhàng, giống như yêu tinh hại nước hại dân mị hoặc chúng sinh, lại vừa giống như tiên nữ tốt bụng xinh đẹp thuần khiết không tì vết.
Ngửi một cái thật sâu, mùi thơm ngát mê người theo không khí tiến vào lỗ mũi Hàn Kỳ Hiên, ngửi đến hắn vốn dĩ thanh tỉnh đã trở nên có chút say, mắt phượng thanh u (đẹp và tĩnh mịch) sáng ngời sớm nổi lên gợn sóng đặc biệt, sương mù che chắn con tim thoáng hiện dường như, trong chút bất tri bất giác từ từ trầm luân. Mà hắn, thế nhưng lại không tự biết.
"Nàng rốt cuộc là nữ tử thế nào đây? Bản hầu vui chơi tìm hoa, nhiều năm đi qua biết bao bụi hoa, cả một phiến lá cũng không dính thân nhưng đêm qua không ngờ vì nàng mà mất ngủ. Sáng nay mới nhìn lén qua nàng, buổi tối lại không tự kìm hãm được đến dò xét vào tẩm cung của nàng để nhìn lén. Nàng nói bản hầu có phải điên rồi không? Lại đối với nàng mê muội như thế.”
Hắn dường như là thì thào tự nói, lại vừa dường như đang hỏi tiểu mỹ nhân động lòng người trên giường gấm. Loại cảm giác chính mình không nắm được trong tay này trước kia hắn chưa bao giờ có, hắn cũng không biết loại cảm giác này rốt cuộc đại biểu cho cái gì. Là thích? Là yêu? Hay là gì khác? Hắn phân không rõ, nói không rõ cũng không muốn đi tỉ mỉ nghiên cứu tìm tòi. Hắn chỉ biết là, từ sau bữa tiệc tối trung thu hôm qua gặp được vật nhỏ này, nàng đã khiến hắn hứng thú thật lớn, cũng kích phát tham muốn giữ lấy tiềm ẩn trong cơ thể hắn.
Mặc kệ là sắc đẹp tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành của nàng, hay là đóng kịch khi đối mặt với phi tần trong hậu cung khiêu khích, thậm chí là ca khúc có phong cách đặc biệt lại kinh hãi thế tục mà nàng hát cũng làm cho mắt hắn nhìn nàng, mê muội không thôi. Ở trong mắt hắn vật nhỏ đáng yêu lại ngập ngừng này đã thành sự tồn tại không thể bỏ qua. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ gặp qua nữ tử nào không giống người thường, lại có khí chất đặc biệt như thế.
"Thì ra thật sự là Hàn Kỳ Hiên, mình thật sự không đoán sai," Tống Vãn Ca âm thầm nói trong đáy lòng. Nhưng đồng thời, đáy lòng Tống Vãn Ca lại tràn đầy nghi ngờ bởi vì bây giờ Hàn Kỳ Hiên này không có chút nào giống kẻ nàng đã gặp trong đình tối hôm qua. Cho dù nàng từ từ nhắm hai mắt, nàng cũng có thể cảm giác được hơi thở khác biệt rất lớn với trước đây của hắn.
Hắn bây giờ, đã ít đi phần tà mị và ngả ngớn lúc trước, mà có thêm vài phần sủng nịch cùng nhu tình. Người đàn ông ghê tởm này đêm nay có phải bị động kinh mới nói những lời có ý thế này hay không?
"Hắn mất ngủ hay không, mê muội hay không có liên quan gì mình, mình lại không có trêu chọc hắn. Còn có, vừa rồi hắn nói đây là hắn lần thứ hai rình coi dung nhan khi ngủ của mình, chẳng lẽ trừ lúc này đây trước đó hắn đã rình coi qua một lần sao. Sao mình lại không biết?"
Người đàn ông thô bỉ này, cứ như một hái hoa tặc, chuyên môn thích rình coi người khác ngủ, rõ là một con quỷ háo sắc.
Tống Vãn Ca oán hận trong lòng, ấn tượng đối với hắn ta không khỏi càng kém hơn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Cây phỉ: Phỉ thông thường (Corylus avellana) và phỉ Balkan (Corylus maxima) là các loài cây ăn quả quan trọng, được trồng để lấy hạt ăn được.
Âm thầm hít sâu một hơi, Tống Vãn Ca mạnh mẽ cảm giác được tay của Hàn Kỳ Hiên trượt theo ấn đường của nàng, theo mũi, dao động tới môi cánh hoa của nàng, sau đó lại đến cổ của nàng, cố chấp lưu luyến không rời. Ngón tay hơi thô ráp qua lại vuốt ve da thịt trên cổ nàng, khiến cho cả người nàng nhịn không được thật muốn rùng mình, nhưng lại lo lắng bị Hàn Kỳ Hiên phát hiện mình đang tỉnh, chỉ có thể cực lực áp chế xúc động muốn run rẩy cả người.
Nhưng... Nhưng...
Tiếng thở dốc của Hàn Kỳ Hiên đột nhiên trở nên vừa nặng lại vừa sâu, hơi thở nóng rực lại thẳng tắp phun vào hai gò má của Tống Vãn Ca.
Tống Vãn Ca còn chưa kịp tự hỏi, sau một khắc, đôi môi của Hàn Kỳ Hiên đã đặt lên môi cánh hoa của nàng, nụ hôn điên cuồng mãnh liệt mang theo dục vọng dày đặc và khát vọng sâu đậm. Cấp bách như vậy, điên cuồng như vậy, dường như tình cảm mãnh liệt cùng nhung nhớ chôn sâu dưới đáy lòng mấy vạn năm, muốn thông qua phương thức như vậy để tiết ra ngoài.
Nụ hôn của hắn rất sâu, rất cấp bách, rất điên cuồng, cũng rất bá đạo. Bàn tay to của hắn cũng không nhàn rỗi nữa, mà là lần theo cổ áo Tống Vãn Ca. Một đường xuống phía dưới, từ áo lót của nàng dao động trượt vào, cách cái yếm hơi mỏng vân vê toàn thân của nàng.
Bị Hàn Kỳ Hiên lớn mật không kiêng nể chiếm tiện nghi như thế, Tống Vãn Ca cũng giả bộ không nổi nữa. Kỳ thật, nàng cũng sắp bởi vì nụ hôn điên cuồng bá đạo của hắn mà không thở nổi nữa rồi.
"Sao lại không tiếp tục giả bộ ngủ nữa?" Không đợi Tống Vãn Ca có thêm động tác, Hàn Kỳ Hiên đột nhiên buông nàng ra, lời nói tà tứ ám muội thẳng tắp truyền vào trong tai nàng.
"Sao ngươi biết ta giả bộ ngủ" Tống Vãn Ca âm thầm lấy làm kinh hãi mở choàng mắt, lập tức nhìn thấy con ngươi đen phát sáng chứa đầy tình dục của hắn, hô hấp có chút không yên, đáy lòng nổi lên nhè nhẹ kinh hoảng cùng bất an.
"Từ lúc ta dò xét vào cổ áo của nàng. Vuốt ve da thịt trên cổ nàng, đã cảm giác được hơi thở của nàng không yên”. Hàn Kỳ Hiên đưa tay nâng lên cằm của nàng, ánh mắt không có ý tốt từ trên xuống dưới đánh giá nàng, môi mỏng gợi cảm phun ra chính là lời nói ám muội tà nịnh đến cực điểm. "Thế nào, nụ hôn nồng nhiệt triền miên của bản hầu vừa rồi có phải làm nàng rất say mê hay không?"
"Ngươi...Ngươi đừng nói bậy", Tống Vãn Ca kinh hoảng nhìn hắn, đáy lòng có tức giận áp chế không được. Hái hoa tặc đáng chết này, đêm hôm khuya khoắt chạy tới ăn đậu hủ của nàng, miệng còn đáng ghét như vậy thật hận không thể một cước đá bay hắn. "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Ha ha nàng nói đi?" Hàn Kỳ Hiên tà tà nhướng rồi hạ mày, ngón cái và ngón trỏ qua lại vỗ về dưới cằm của Tống Vãn Ca. Lực nhìn như vô ích, nhưng lại làm cho Tống Vãn Ca không làm sao giãy ra được sự bó buộc của hắn. "Bản hầu muốn làm gì nàng chẳng lẽ còn không biết sao?"
"Ngươi ngươi đừng có làm loạn, nơi này là hoàng cung, cẩn thận ta gọi người," tia tình dục trong đáy mắt hắn càng ngày càng đậm, cũng càng ngày càng nóng cháy khiến cho Tống Vãn Ca kinh hoảng, càng làm cho tay chân nàng không yên hoàn toàn mất đi sự lạnh lùng và trấn định của ngày thường. "Sắc lang này chẳng lẽ hắn muốn xâm phạm tự làm một Bá Vương Ngạnh Thượng Cung ư?"
"Ha ha, nếu nàng không sợ người khác phát hiện trong tẩm cung của nàng cất giấu một người đàn ông lớn như ta, vậy nàng cứ việc gọi đi, dù sao ta cũng không sao cả.” Hàn Kỳ Hiên tà nịnh ám muội cười cười, dáng vẻ căn bản không đem sự uy hiếp cùng đe dọa của Tống Vãn Ca để vào mắt. “Danh dự bại hoại cũng là chuyện của nàng, Long Ngự Tà muốn trị cũng là tội dâm loạn trong hậu cung của nàng, không có một chút liên luỵ đến trên đầu ta. Bản hầu đã đến tất nhiên có thể đi, mà cục diện rối rắm đó sẽ để lại cho nàng, phải không?"
"Ngươi, tiểu nhân hèn mọn vô sỉ!" Tống Vãn Ca nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn hận không thể tát vào gương mặt tuấn tú tà mị của hắn.Nhưng hắn nói rất đúng nàng tất nhiên là không dám gọi cầu cứu. Nếu bị người ta phát hiện trong tẩm cung của nàng nửa đêm canh ba còn giấu một người đàn ông lớn như vậy, bị đám nữ tử nhiều chuyện trong hậu cung kia khơi lên, thêm chút mỡ gia tăng chút dấm chua chỉ sợ Long Ngự Tà - bạo quân ác ma kia sẽ lại nổi giận.
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, Tống Vãn Ca cắn chặt môi, trong đầu cấp tốc suy nghĩ xem nên làm thế nào mới là tốt nhất.
"Ha ha đàn ông và đàn bà đêm hôm khuya khoắt ở cùng một phòng, nàng nói còn có thể làm gì?!" Hàn Kỳ Hiên vẻ mặt cười tà, cố ý đem gương mặt tuấn tú của hắn kề sát vào, hơi thở ấm áp mập mờ đều phun lên mặt Tống Vãn Ca, cùng với cổ, làm cho nàng không nhịn được sợ run một trận. “Những lúc thiên thời địa lợi như thế này, đương nhiên là mây mưa thất thường, cùng hưởng cá nước thân mật, nàng nói đúng không?"
"Hạ lưu!" Tống Vãn Ca giận không thể át mắng một câu, lập tức nói, "Ta bây giờ là phi tử của Hoàng thượng, ngươi tốt nhất không nên xằng bậy! Xâm phạm hoàng phi là tử tội?"
Nghe vậy, vẻ mặt ám muội của Hàn Kỳ Hiên đột nhiên giảm đi, ngược lại thay bằng vẻ mặt ầm trầm độc ác.
"Một tháng qua, có phải Long Ngự Tà hàng đêm đều sủng hạnh nàng không?"
"Cái này không liên quan tới ngươi, ta dựa vào cái gì phải nói với ngươi!" Tống Vãn Ca quật cường vừa tức vừa hận trừng mắt nhìn hắn vừa nói vừa dùng sức muốn đẩy ra cái tay nhéo cằm mình của hắn, nhưng lăn qua lăn lại hồi lâu vẫn là phí công, chỉ có thể thở hổn hển tùy ý hắn tiếp tục nhéo.
"Không nói phải không?" Hàn Kỳ Hiên đột nhiên tà tứ cười, nắm thật chặt lực trong tay, lập tức cúi đầu xuống, lần nữa thật sâu dùng sức che lại đôi môi của Tống Vãn Ca. Lần này còn bá đạo hơn hồi nãy, so với lúc nãy còn điên cuồng mãnh liệt hơn, tràn ngập giữ lấy cùng cướp đoạt, giống như đang phát tiết tức giận đầy ngập của hắn, lại giống như đang tiết ra không cam lòng đầy trong bụng hắn.
Độ ấm bên trong càng ngày càng cao, không khí ám muội kiều diễm di chuyển chung quanh, hô hấp của hắn càng ngày càng cấp bách, cũng càng ngày càng nặng nề từng tiếng từng tiếng đụng vào tai, xâm nhập tứ chi toàn thân, làm cho Tống Vãn Ca sợ hãi, đầu lưỡi luống cuống không biết làm thế nào cho phải.
"Đừng, ngươi, hỗn đản mau buông ta ra!"
Bị Hàn Kỳ Hiên làm cho sắp không thở được! Tống Vãn Ca liều mạng phản kháng liều mạng lắc đầu! Nhưng dù thế nào cũng giãy không ra áp bách cùng bó buộc mạnh mẽ của hắn, trong miệng dường như mắng.
Người đàn ông này từ trong xương thật giống bạo quân ác ma kia, đều có bản tính bá đạo cùng cướp đoạt, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm khiến nàng cảm thấy sợ hãi? Thì ra hắn cũng là một người nhiều mặt, khi thì phong lưu ngả ngớn khi thì tà mị khó lường, khi thì lại điên cuồng bá đạo, bề ngoài thoạt nhìn là dáng vẻ ăn chơi trác táng, lại không có học vấn nghề nghiệp, thực chất là khôn khéo cường hãn, cao thâm khó lường.
Đối với loại người trên người có dán nhãn hiệu nguy hiểm này, Tống Vãn Ca từ trước đến nay luôn kính mà không gần gũi, có thể trốn thật xa là trốn thật xa, tựa như bạo quân ác ma kia. Bởi vì khí phách cùng lệ khí điên cuồng trên cả người bọn họ, chung quy sẽ làm nàng không hiểu sao cảm thấy áp bách, mà đối với bọn họ, nàng cực kỳ áp lực thậm chí ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, còn có thể có dường như kinh hoảng. Dù sao, bọn họ từ trong xương đã ẩn núp một phần nguy hiểm, tựa như trái bom hẹn giờ, ngươi hơi không cẩn thận chọc tới hắn sẽ đột nhiên bộc phát, hơn nữa hậu quả tuyệt đối rất khó tưởng tượng.
Người đàn ông lưu manh này đêm qua là nàng nhìn nhầm rồi, chỉ dựa vào biểu tình ngả ngớn mà cho rằng hắn vô năng (ko có năng lực). A, chỉ sợ hắn không đơn giản là một Tiêu Dao Hầu không để ý tới mọi chuyện, chỉ biết phong lưu khoái hoạt như vậy, ngay cả phụ nữ của Hoàng thượng cũng có dũng khí đùa giỡn xâm phạm, không hề cố kỵ nhiều lần, lá gan này không phải ai cũng có thể có!
"Bản hầu cứ không buông ra! Chỉ cần là phụ nữ bản hầu muốn lấy được, thì nhất định phải có được" Hàn Kỳ Hiên ngẩng đầu điên cuồng nói ra lời cuồng vọng, còn chưa cho Tống Vãn Ca một chút cơ hội thở dốc nào, môi mỏng lạnh như băng đã mạnh mẽ che lại môi anh đào không ngừng chửi thầm và mắng của nàng.
"Không ngờ ngươi là tên cặn bã như thế, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa," Tống Vãn Ca thừa dịp hắn buông miệng ra khỏi môi mình, lạnh giọng châm chọc, trong giọng nói tràn đầy phẫn hận cùng xem thường. "Ta còn tưởng rằng loại con cháu thế gia ưu việt mười phần như ngươi, hẳn là khinh thường việc dùng sức mạnh đối với một nữ tử nhu nhược, tay trói gà không chặt. Bởi vì, như vậy chỉ có tổn hại uy danh cùng tôn nghiêm của ngươi.” Mặc dù trong mắt nàng, kẻ trộm sắc lớn mật này căn bản không có bất cứ uy danh cùng tôn nghiêm đáng nói gì. Đương nhiên là những lời này Tống Vãn Ca cũng không nói ra, chỉ ở dưới đáy lòng khinh bỉ hắn.
"Ha ha vật nhỏ, nàng nói không sai. Nghĩ đến bản hầu bề ngoài là một người đàn ông phong lưu, tuấn tú không tì vết như vậy, bên trong khí chất cao quý, học rộng tài cao còn có quyền thế, bao nhiêu phụ nữ ngã vào ta cũng không muốn, sao lại có thể dùng thủ đoạn bắt buộc một nữ tử đàng hoàng thế này?" Hàn Kỳ Hiên giương giương tự đắc cười nói, vừa nói, còn tự nhận phóng khoáng vén lên một phần tóc đen trên trán. (cái kiểu hất tóc qua lên mặt ấy mà =]])
"Xúc động như thế ~ vậy ngươi còn không mau buông ta ra?" Hai mắt Tống Vãn Ca bốc hoả quát lên.
"Haiz, bản hầu mặc dù khinh thường việc dùng sức mạnh với phụ nữ. Bất quá…", Hàn Kỳ Hiên ra vẻ bất đắc dĩ khẽ thở dài. Chuyển lời, nói "Nếu đối tượng đổi lại là nàng bản hầu thích không ngại phá lệ một lần, nói không chừng bắt buộc sẽ được vui thích, càng có hương vị kích thích nữa chứ!”
"Vô sỉ, hạ lưu, đại sắc lang!" Tống Vãn Ca phẫn hận mắng cũng không dám quá lớn tiếng, chỉ sợ đưa tới những thị vệ và nô tài trong cung này.
"Ha ha, vật nhỏ bây giờ mới biết bản hầu háo sắc sao? Không sai không sai, vẫn chưa tính là muộn. Bất quá bản hầu yêu thích mỹ nhân là rất nổi danh, ở trong toàn bộ kinh thành có ai là không biết? Tài tử xứng giai nhân mà, bản hầu mặc dù chưa nói tới tài cao bát đẩu[1], kiến thức đầy năm xe, nhưng một đẩu và một xe vẫn có. Nàng nói, bản hầu tài hoa hơn người như thế, không xứng mỹ nhân chẳng lẽ lại xứng với nữ tử không có dung nhan.”
"Được rồi, vật nhỏ đừng làm ra vẻ mặt hận không thể ăn bản hầu nữa. Diện mạo nàng thật đẹp, bất kể là vẻ mặt gì cũng không có một chút lực uy hiếp, chỉ có càng thêm động lòng người thôi. Hơn nữa, ánh trăng đem nay đẹp như thế rất thích hợp cho đêm xuân, chúng ta cùng làm chuyện có tính chất thế này sẽ rất ý nghĩa.”
Lời còn chưa dứt, Hàn Kỳ Hiên lần nữa cúi người đặt ở trên người Tống Vãn Ca, dùng sức khống chế hai chân lung tung đá đạp của nàng, lập tức vươn một tay giữ chặt hai tay của Tống Vãn Ca mà tay còn lại thì giữ chặt lấy cằm dưới của nàng, khiến cho cái đầu lắc lư trốn tránh của nàng cũng nhúc nhích không được chút nào, điên cuồng cùng tình dục từ trong đôi mắt gần trong gang tấc của hắn phụt ra.
Thân thể vốn là có chút mềm nhũn vô lực, lại giãy dụa phản kháng hồi lâu, sức lực càng từng chút từng chút trôi đi, Tống Vãn Ca chỉ có thể mặc hắn dùng tay chiếm đoạt mình.
Nước mắt khuất nhục không tiếng động chảy xuống, một giọt lại một giọi, ở trên mặt tràn lan ra tai, khiến cho Hàn Kỳ Hiên hôn thế nào cũng hôn không hết.
"Nàng chán ghét bản hầu chạm vào như vậy sao?" Hàn Kỳ Hiên thở gấp buông Tống Vãn Ca ra, trong mắt phượng tràn đầy vẻ tình dục, cùng với táo bạo và phẫn nộ.
"Bị chó cắn rồi, chẳng lẽ người ta còn có thể cao hứng sao?” Tống Vãn Ca đưa tay dùng sức lau lau môi cánh hoa vài cái lạnh giọng trào phúng nói.
Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Hàn Kỳ Hiên trong nháy mắt âm trầm xuống, tức giận gầm nhẹ nói: "nàng xem sự đụng chạm của bản hầu như bị chó cắn? Vật nhỏ, ở trong mắt của nàng, bản hầu thật sự không chịu được như thế? Nàng chán ghét bản hầu như thế sao?”
Tống Vãn Ca không trả lời hắn, chỉ là cắn môi lạnh lùng nhìn thẳng hai tròng mắt hắn, vẻ mặt chán ghét cùng khinh thường
Hàn Kỳ Hiên thấy Tống Vãn Ca trầm mặc không nói một hồi lâu, mạnh đưa tay giữ lấy xương thái dương của nàng, trên khuôn mặt yêu dã tuyệt mỹ hình như có phẫn nộ áp chế không được, con ngươi đen sắc bén tà mị chặt chẽ nhìn chăm chú nàng, giọng nói mang theo không cam lòng dày đặc nói: "Bản hầu sớm muộn gì cũng sẽ làm nàng cam tâm tình nguyện trở thành phụ nữ của bản hầu"
"Ngươi cút cho ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Ánh mắt Tống Vãn Ca hung ác trừng kỹ theo Hàn Kỳ Hiên, lời nói lạnh lùng không mang theo chút độ ấm, nói. "Đàn ông không ai tốt cả, đều là loại không dục không vui như nhau, là động vật chỉ biết dùng nửa người dưới để suy nghĩ, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp là hận không thể nhào tới ăn tươi.” Mà kẻ trộm sắc trước mắt này được cho là hạng nhất trong những người đó.
"Ha ha vật nhỏ không muốn thấy bản hầu, nhưng bản hầu lại mỗi khắc đều muốn nhìn thấy nàng đấy!" Ánh mắt Hàn Kỳ Hiên ngả ngớn cười cười nhưng tươi cười ở khoé miệng lại lộ ra bất đắc dĩ. Haiz, tối nay là hắn quá mức càn rỡ rồi, lại bắt buộc vật nhỏ này như vậy? Vốn chỉ là thuận theo đáy lòng kêu gọi đến xem vẻ mặt ngủ vui vẻ của nàng, nhiều nhất là trộm hôn môi thêm vài cái thôi. Lại không ngờ mình nhất thời mất khống chế, khó kìm lòng nổi, cấp bách muốn có được nàng như vậy. Thất sách ơi là thất sách, vật nhỏ này chỉ sợ đối lại càng có ấn tượng không tốt với hắn.
"Vật nhỏ, vừa rồi bản hầu chỉ là đùa với nàng một chút đừng để ở trong lòng. Nàng yên tâm, chuyện như vừa rồi bản hầu cam đoan sẽ không có lần thứ hai.” Hàn Kỳ Hiên che đi vẻ ngả ngớn và trêu tức trên mặt, thần sắc nghiêm nghị cam đoan. Nàng nghỉ ngơi thật tốt đi bản hầu đi trước.”
Dứt lời, Hàn Kỳ Hiên sâu đậm nhìn Tống Vãn Ca một cái, động tác lại mềm nhẹ sửa lại tóc đen và áo của nàng một chút, lúc này mới đứng dậy thở dài rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Hàn Kỳ Hiên, cuối cùng Tống Vãn Ca mới thở dài một hơi. Nhưng lại nghĩ đến chuyện tìm sư phụ dạy võ cho Trần nhi, chân mày lập tức nhíu chặt lại.
"Hàn Kỳ Hiên, chờ một chút", Tống Vãn Ca vừa hô vừa xoay người xuống giường, nhưng chỉ tới kịp thấy bóng dáng tiêu sái bay vút qua cửa sổ rời đi của Hàn Kỳ Hiên.
Tống Vãn Ca vội vàng chạy đến bên cửa sổ thăm dò chung quanh, nhưng không còn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa, không khỏi ảo não chà chà chân.
Kẻ trộm sắc này chạy trốn nhanh như vậy làm gì!
Tống Vãn Ca chu miệng nói thầm một câu, xoay người hướng bên giường đi đến. Chợt cảm giác phía sau giống như có một bóng ma lướt tới, Tống Vãn Ca âm thầm cả kinh, mạnh xoay người lại, lại đụng vào trong lòng của Hàn Kỳ Hiên vừa đi rồi quay lại.
"Ha ha, vật nhỏ thay đổi chủ ý rồi? Nhanh như vậy đã yêu thương nhung nhớ bản hầu rồi sao" Hàn Kỳ Hiên vừa lên tiếng trêu chọc vừa thuận thế ôm Tống Vãn Ca trong lòng. "Vật nhỏ có phải rốt cục phát hiện bản hầu tuấn tú tiêu sái, mị lực khôn cùng, muốn ái mộ bản hầu rồi hay không?"
"Ngươi là quỷ hả nói đến là đến, nói đi là đi, một chút tiếng động cũng không có. Ngươi có biết hay không, người dọa người sẽ hù chết người đó", Tống Vãn Ca không nhìn đến lời nói ám muội trêu chọc của hắn, thở hổn hển gầm nhẹ.
"Ha ha đây cũng chỉ có thể nói rõ bản hầu có tài nghệ tuyệt kỹ", Hàn Kỳ Hiên quay lại không có tăm hơi mang vẻ mặt kiêu ngạo nói, còn không quên nắm thật chặt lực trong tay. Haiz, ngọc mềm ấm áp thơm mát trong ngực cảm giác thật sự là rất tốt. Thân thể của vật nhỏ này thật thơm mát thật mềm mại cũng làm cho hắn ôm nghiện rồi, có chút không nỡ buông tay rồi đây.
"Ngươi - kẻ trộm sắc đáng chết này ít tự kỷ chảnh choẹ đi" Tống Vãn Ca dùng sức tránh khỏi lồng ngực hắn, lập tức một tay nhanh chóng hướng trên mặt hắn vung qua. Hắn thật sự là rất ghê tởm rồi, đời này nàng chưa từng thấy người đàn ông nào tự cho là đúng, lại vừa vô sỉ hạ lưu như thế.
"Ấy, lại muốn đánh khuôn mặt này của bản hầu sao? Ta nói vật nhỏ nàng sao lại không nghe lời như vậy?” Động tác của Hàn Kỳ Hiên nhanh chóng chặn lại bàn tay mềm mại vung lên của Tống Vãn Ca, ngược lại nắm chặt trong bàn tay to của mình, lắc đầu bất đắc dĩ nói "Gương mặt tuấn tú như thế nàng cũng xuống tay được? Nàng đành lòng được sao?"
"Tại sao ta không xuống tay? Khuôn mặt này của ngươi, chính là thiếu đánh," ánh mắt Tống Vãn Ca lạnh lùng trừng mắt nhìn Hàn Kỳ Hiên, lần nào cũng đánh không được hắn, ngẫm lại khiến cho nàng phát hỏa.
"Được rồi, được rồi, đừng tức giận. Nói đi, mới vừa rồi nàng gọi bản hầu lại có chuyện gì?" Hàn Kỳ Hiên thu hồi thần sắc cười cợt, nghiêm trang hỏi.
"À"
Ánh mắt Hàn Kỳ Hiên đột nhiên đứng đắn lên cùng với chuyển qua đề tài khác, khiến Tống Vãn Ca không khỏi giật mình ngây ngốc trong chốc lát. Mới vừa rồi náo loạn cương như vậy, chỉ sợ kẻ trộm sắc này sẽ không đồng ý dạy võ công cho Trần nhi.
"Có chuyện gì cứ nói thẳng đi, ở trước mặt bản hầu không cần ấp a ấp úng" Hàn Kỳ Hiên thấy vẻ mặt khó xử và dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tống Vãn Ca, đã biết nàng nhất định có chuyện muốn mình trợ giúp nàng. Ý thức được điểm này, đáy lòng hắn nhất thời vui vẻ không thôi bất quá nét mặt lại không có chút vui mừng nào cũng không có biểu hiện ra ngoài.
"Có chuyện ta muốn nhờ ngươi giúp ta, hy vọng ngươi có thể đồng ý.” Tống Vãn Ca chần chờ hồi lâu, hay là nói ra. Cho dù hắn không đồng ý, nàng cũng phải nghĩ hết mọi cách khiến cho hắn đồng ý.
"Nàng còn chưa nói là chuyện gì, bản hầu làm sao đồng ý được?” Hai tay Hàn Kỳ Kiên khoanh lại trước ngực, tà tà nhướng mày kiếm buồn cười nói. Ha ha, vật nhỏ này, quả nhiên là có việc cầu mình trợ giúp.
"Ngươi có thể dạy võ công cho Trần nhi hay không?" Tống Vãn Ca thản nhiên nói, giấu đi nét lạnh lùng xa cách, trong nháy mắt thần sắc nhu hòa không ít. Không còn cách nào khác, ngay lúc này có việc cầu người, thái độ tất nhiên phải tốt hơn chút, dù không cười nổi, nhưng hơi thở lạnh như băng cả người cũng thu đi không ít. "Chỉ là chuyện nhỏ này? Bản hầu còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm chứ", Hàn Kỳ Hiên nhún vai, dáng vẻ không cho là đúng, dường như căn bản không đem việc này để vào mắt.
"Vậy ngươi đồng ý rồi sao?" Ấn đường rối rắm của Tống Vãn Ca rốt cục giãn ra, khóe miệng nở ra một nụ cười nhạt, mặc dù nụ cười này rất là cạn nhưng cũng xinh đẹp câu dẫn được lòng người, khiến cho Hàn Kỳ Hiên không khỏi bình tĩnh lại.
"Thì ra kẻ trộm sắc này cũng không phải chán ghét đến không có thuốc chữa.”
Tống Vãn Ca nhỏ giọng nói thầm một câu, đang muốn nói lời cám ơn thì lời nói kế tiếp của Hàn Kỳ Hiên lại làm cho nàng muốn phát điên.
"Chuyện thật ra không lớn, bất quá, tại sao bản hầu phải đồng ý với nàng? Nàng có thể cho bản hầu lợi lộc gì?" Mặt Hàn Kỳ Hiên không chút thay đổi nói, đáy lòng lại cười thầm không thôi. Vẻ mặt của vật nhỏ này biến hoá thật nhanh, thật sự là rất đáng yêu rồi, thì ra đùa nàng vốn là một chuyện chơi rất vui.
"Ngươi muốn gì?" Sắc mặt Tống Vãn Ca âm trầm, ánh mắt so với trước lạnh hơn. Kẻ trộm sắc này, quả nhiên không thể nghĩ tốt về hắn.
"Ha ha vật nhỏ, nàng nói bản hầu muốn lợi gì đây?" Hàn Kỳ Hiên vừa nói, vừa vươn một tay ôm Tống Vãn Ca vào lòng, động tác nhanh đến nỗi Tống Vãn Ca không kịp phản ứng giãy dụa. "Vật nhỏ, kỳ thật bản hầu muốn gì nàng hẳn là rõ ràng hơn bất kỳ ai.”
Dứt lời, Hàn Kỳ Hiên nhẹ nhàng nâng cằm Tống Vãn Ca lên, ánh mắt ám muội nhìn nàng, tầm mắt dao động qua lại, cuối cùng dừng lại trên đôi môi óng ánh trong sáng của nàng.
"Ngoại trừ bảo ta lấy thân báo đáp, bất cứ điều kiện gì khác ta cũng có thể... “
Tống Vãn Ca còn chưa dứt lời, đã bị Hàn Kỳ Hiên cắt đứt rồi.
"Ngoại trừ muốn nàng lấy thân báo đáp, bất cứ điều kiện gì khác bản hầu cũng không thích. “
"Ngươi... “
Tống Vãn Ca nghe vậy, gương mặt lại giận đến đỏ bừng.
"Thế nào, rốt cuộc có đồng ý hay không?” Hàn Kỳ Hiên không nhìn đến sự phẫn nộ của Tống Vãn Ca, đưa tay xoa xoa dung nhan xinh đẹp, còn kiều mỹ hơn hoa đào của nàng, êm ái vuốt ve qua lại, lưu luyến không thôi. "Được, ta đồng ý.” Vì Trần nhi, cái gì nàng cũng tình nguyện làm, coi như bị chó cắn một cái. "Chừng nào ngươi muốn?"
"Vật nhỏ, nàng… "Hàn Kỳ Hiên thấy Tống Vãn Ca đồng ý dứt khoát như thế, đáy lòng không có cao hứng như dự đoán ngược lại dường như dâng lên một cơn tức giận.
Vật nhỏ này, nàng sao có thể dễ dàng đồng ý sử dụng trong sạch của mình đi giao dịch trao đổi với người khác như vậy? Ở trong lòng nàng, đệ đệ kia của nàng thật sự quan trọng thế sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Kỳ Hiên lập tức cuống cuồng, lửa giận đầy bụng muốn phát lại không thể phát, chỉ có thể cúi đầu, hung hăng hôn lên bờ môi mềm mại của cô gái nhỏ đáng giận kia, vừa bá đạo vừa cường thế, giống như đang trừng phạt nàng, qua một hồi lâu Hàn Kỳ Hiên mới nghẹn dục hỏa cùng lửa giận đầy bụng, buông Tống Vãn Ca ra, thần sắc tối tăm nói, "Nàng nợ trước đi, hôm nay bản hầu không có hứng thú.” Không phải không có hứng thú, mà là không muốn dùng loại thủ đoạn này mạnh mẽ bắt buộc nàng, nếu không nàng chắc chắn hận hắn cả đời.
Tống Vãn Ca hồ nghi nhìn Hàn Kỳ Hiên, hình như có chút không quá tin lời hắn nói. Nàng nghĩ khi chiếm được sự thoả hiệp của mình, kẻ trộm sắc trước mắt này hẳn là không thể chờ đợi được đem nàng ăn tươi mới đúng. Sao hắn còn có thể nói ra cho nợ trước được?
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì? Sao nhiều người lại có đầu óc bất bình thường như vậy?
"Được rồi ta còn chưa biết võ công của ngươi rốt cuộc tốt đến mức nào đây?” Tống Vãn Ca giấu đi suy nghĩ rối ren, hỏi một vấn đề thiết thực nhất.
"Vật nhỏ là có ý hoài nghi với võ nghệ của bản hầu sao, nàng yên tâm, cả Long Đằng quốc này, người có thể đánh bại bản hầu, tuyệt đối sẽ không vượt qua hai người!”
Dứt lời, Hàn Kỳ Hiên buông Tống Vãn Ca ra, sau đó rút nhuyễn kiếm bên hông ra nhảy lên không, nhanh chóng bay lên hơn mấy trượng.
Chỉ thấy tay hắn cầm nhuyễn kiếm, múa lên xuống, ánh kiếm bay vụt, khí thế như cầu vồng, quả nhiên là yên tĩnh như xử nữ, như thỏ chạy, lâm li có vần có điệu, nhẹ nhàng vui vẻ không thôi, như cánh hoa trên đường, khi đi giống như ánh sáng đọng trên giang hồ, khi nhanh chóng cấp bách như sấm đình tức giận, khi chậm rãi như đạp bước cưỡi sóng. Trái tim ngay lúc đó mắt cũng dán theo, lướt theo thân, người kiếm hợp nhất, người của hắn vào lúc này nhìn lại đều như một thanh kiếm sắc bén khắc vào mặt trời chiều, trong ánh trời chiều loé ra ánh sáng lạnh lùng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Cong như cung bắn rơi chín trời (mặt trời), thẳng như đàn rồng đang bay lượn. Đến như sấm nổi giận đùng đùng, ngừng như biển ngưng tụ diệt sạch.” Nhìn kiếm pháp tinh diệu tuyệt mỹ của Hàn Kỳ Hiên, trong đầu Tống Vãn Ca không hiểu sao hiện lên bốn câu thơ này, lập tức không khỏi đọc ra.
Hàn Kỳ Hiên nghe vậy, quay đầu dịu dàng cười với Tống Vãn Ca. Nụ cười đó như gió xuân phất qua, bách hoa nở rộ, khiến cho tâm thần người ta rung lên, ánh mắt hắn như một dòng nước xuân, ba quang nhộn nhạo, khiến cho Tống Vãn Ca thất thần trong nháy mắt. Âm thầm bĩu môi nói, "Kẻ trộm sắc đáng chết này, diện mạo thật đúng là tuấn tú.” Bất giác lại cuống quít cảm thán, bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa.
Hàn Kỳ Hiên kiêu ngạo nhíu mày, lập tức bóng người bay lên không, khoảnh khắc trong lúc đó, kiếm trong tay hắn chợt bắn ra một luồng ánh sáng rực rỡ mạnh mẽ mãnh liệt, nhìn như một cái cầu vồng nhiều màu xuyên qua chín tầng trời, dày như mưa sao ngân hà rơi đầy trời, lại như tên bạc hướng bốn phía bay ra, hào quang từ thanh kiếm múa ra chợt hoá thành những ngôi sao sặc sỡ không đếm được. Ánh kiếm giống như ánh cầu vồng chiếu rọi xuống, ánh sáng lấp lánh tràn đầy màu sắc, biến ra tầng tầng lớp lớp sắc kiếm. Kiếm khí sắc bén hút người giống như tia chớp thanh lệ trong đêm bão lại như lụa mỏng phiêu tuyết trong cánh đồng tuyết bao la, mặt đất lập tức đầy sương, khí lạnh gắn kết, lạnh như huyền băng, chỉ cảm thấy bóng dáng màu xanh lơ lửng bay trong vô số vầng sáng của bóng kiếm, biến hoá kỳ lạ, tinh diệu vô song.
Tống Vãn Ca chớp mắt rồi không nháy mắt nhìn theo hắn múa kiếm, nội tâm sợ hãi vô cùng, cũng rung động vô cùng, thật muốn cao giọng vì hắn hò hét ủng hộ. Thì ra hắn thật đúng là có chút tài năng, kiếm pháp không ngờ kỹ càng huyền diệu cao siêu trác tuyệt như thế, khiến cho nàng mở rộng tầm mắt! Xem ra, nàng tìm đúng sư phụ rồi.
Sau một tiếng đồng hồ, dần dần, kiếm khí sắc bén bao phủ trên người Hàn Kỳ Hiên chậm rãi tiêu tán vô tung, nhuyễn kiếm của hắn múa thật mềm nhẹ, thân kiếm dâng lên nhẹ như chim yến, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, động tác liên tục. Cuối cùng hắn xoay tròn nhẹ nhàng một cái, phiêu nhiên hạ xuống trên mặt đất, ánh mắt dịu dàng cười nhìn Tống Vãn Ca vẻ mặt sợ hãi.
"Thế nào, vật nhỏ đối với kiếm pháp của bản hầu có hài lòng không?"
"Tạm được đi, miễn cưỡng có thể làm sư phụ của Trần nhi.” Tống Vãn Ca thản nhiên nói, cũng không muốn nói rất tốt miễn cho lại cổ vũ phong thái ngạo mạn đắc ý của hắn.
"Chỉ là tạm được miễn cưỡng vậy sao? Vật nhỏ đâu cần phải thế. Chỉ e trong lòng không phải vậy, đáy lòng nói không chừng đã sớm bội phục bản hầu rồi.” Hàn Kỳ Hiên cao ngạo nhướng mày, buồn cười nhún vai, vật nhỏ này thật đúng là không thành thật. “Không sao, trong lòng nàng bội phục và sùng bái bản hầu cũng như nhau thôi.”
Dứt lời, Hàn Kỳ Hiên bỗng dưng tiến lên bế Tống Vãn Ca đi nhanh về phía giường.
"Hàn Kỳ Hiên, ngươi muốn làm gì?", Tống Vãn Ca kinh hô một tiếng, kẻ trộm sắc đáng chết này, không phải nói điều kiện kia cho nợ sao, sao bây giờ lại...
"Vật nhỏ, đừng khẩn trương kích động như vậy mà, bản hầu chỉ là muốn ôm nàng lên giường mà thôi.” Hàn Kỳ Hiên tà tà nhướng rồi hạ mày cười đến vẻ mặt tà mị, "Bản hầu cũng không có ý đồ khác, vật nhỏ có phải suy nghĩ nhiều rồi không? Ha ha, kỳ thật nếu vật nhỏ muốn làm chuyện gì đó, bản hầu cũng rất thích ý phối hợp. Bản hầu có thể đem điều kiện kia... “
Hàn Kỳ Hiên còn chưa nói hết, đã bị một tiếng nói giòn giã của trẻ con cắt đứt.
"Trứng thối, buông tỷ tỷ ta ra!"
"Trần nhi sao đệ lại tới đây? Sao đêm hôm khuya khoắt còn chưa ngủ?" Tống Vãn Ca ân cần hỏi một câu quay đầu trừng mắt nhìn Hàn Kỳ Hiên, "Mau buông ta ra!"
Hàn Kỳ Hiên bất mãn bĩu môi, nhưng vẫn là theo lời đem Tống Vãn Ca bỏ xuống. Tiểu quỷ này, thật đúng là biết sát phong cảnh, sau này nhất định phải giáo huấn nó thật tốt mới được, dù sao sau này hắn cũng là sư phụ, đối với đồ đệ nghiêm khắc một chút hẳn là không quá đáng chứ. Ha ha! (#Ami: gian quá ca ơi =.=")
"Tỷ tỷ, sau khi Trần nhi tỉnh dậy thì ngủ không được nữa, cho nên tới đây tìm tỷ tỷ. “ Nguyệt Vãn Trần vểnh rồi vểnh cái miệng nhỏ nhắn, tiến lên nhào vào trong lòng Tống Vãn Ca, một tay ôm cổ nàng, một tay chỉ vào Hàn Kỳ Hiên, có chút mất hứng mà nói: "Tên bại hoại này là ai?"
"Tiểu quỷ, sau này bản hầu là sư phụ dạy võ công cho ngươi. Cái gì bại hoại với trứng thối (phôi đản là trứng thối, giờ mình mới bik =]]), một chút lễ phép cũng không có, cẩn thận bản hầu đánh cái mông ngươi. “
Hàn Kỳ Hiên nhẹ trừng mắt liếc nó một cái vừa nói còn huơ huơ nắm tay tượng trưng.
"Tỷ tỷ, bại hoại này nói thật sao?" Nguyệt Vãn Trần trừng hắn le lưỡi, quay đầu hướng về Tống Vãn Ca chứng thực.
"Uh, ngài ấy là sư phụ giỏi tỷ tỷ vừa tìm được cho Trần nhi, sau này chuyên môn phụ trách dạy võ công cho Trần nhi”. Tống Vãn Ca buồn cười sờ sờ đầu nhỏ của Nguyệt Vãn Trân. Trần nhi của nàng thật sự là quá đáng yêu rồi, chỉ cần là người nó không thích, ở trong mắt nó đều là trứng thối.
"Hừ, sư phụ bại hoại!" Nguyệt Vãn Trần vểnh rồi vểnh miệng, nghiêm mặt nhỏ giọng nói một câu.
"Tiểu quỷ, ngươi thật sự đúng là thiếu giáo huấn mà!" Khuôn mặt tuấn tú của Hàn Kỳ Hiên đen đen, e ngại hiện giờ không thể đem cái mông của nó đánh một chút. Làm rối loạn chuyện tốt của hắn, còn nói hắn là bại hoại, tiểu quỷ đáng ghét!
"Ha ha Trần nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, lời nói không biết cố kỵ. Ngươi phải rộng lượng một chút, đừng hẹp hòi như vậy chứ.” Tống Vãn Ca nhìn hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ không khỏi buồn cười lắc đầu "Hàn Kỳ Hiên, sau này ngươi là sư phụ dạy võ của Trần nhi rồi, nhất định phải dạy Trần nhi thật tốt đó.”
"Yên tâm đi, vật nhỏ, bản hầu nhất định sẽ dốc lòng giảng dạy, chỉ cần tiểu quỷ này không sợ khổ không sợ mệt là được. Đêm đã khuya lắm rồi, hai người nghỉ ngơi sớm một chút. Bắt đầu từ ngày mai, bản hầu sẽ mỗi đêm vào giờ Tý đến đây dạy võ công cho tiểu quỷ này khoảng hai canh giờ. Vật nhỏ chớ quên điều kiện đã đồng ý với bản hầu đó.”
Dứt lời, Hàn Kỳ Hiên hướng về phía Tống Vãn Ca ám muội cười cười, thấy vẻ mặt tức giận của nàng trừng mình, không khỏi cười đến càng vui vẻ. Một hồi lâu mới xoay người điểm nhẹ mũi chân, bóng dáng thoăn thoắt lại từ trong cửa sổ bay vút ra, nhanh chóng biến mất không thấy nữa.
Động tác nhẹ nhàng phiêu dật như vậy, khiến cho Tống Vãn Ca lại ngẩn người. Chẳng lẽ đây là khinh công trong truyền thuyết sao? Đêm mai bảo kẻ trộm sắc này dạy mình học mới được, võ công học hơi khó nhưng khinh công có lẽ dễ học hơn chút.
"Tỷ tỷ, tỷ đang suy nghĩ gì vậy?" Nguyệt Vãn Trần thấy Tống Vãn Ca hồi lâu không nói lời nào, không khỏi lắc lắc tay nàng nhõng nhẽo nói.
"Oh, không có gì, Trần nhi đã khuya rồi, chúng ta ngủ thôi.” Tống Vãn Ca phục hồi tinh thần lại đem thân thể nho nhỏ của Nguyệt Vãn Trần ôm đến trên giường, mình cũng đi theo lên giường.
"Á, tại sao Trần nhi chán ghét hắn hả?" Tống Vãn Ca có chút nghi ngờ khó hiểu, đêm nay Trần nhi mới tiếp xúc với hắn lần đầu tiên, sao đã nói không thích hắn? Chẳng lẽ kẻ trộm sắc này không vừa lòng người thế sao, ngay cả đứa bé vừa mới gặp mặt hắn lần đầu cũng chán ghét hắn? Ha ha, hắn quả thật cũng đủ khiến người ghét.
"Bởi vì mới vừa rồi Trần nhi nhìn thấy hắn khi dễ tỷ tỷ, cho nên Trần nhi đương nhiên chán ghét hắn rồi. Chỉ cần là người khi dễ tỷ tỷ trong mắt Trần nhi đều là trứng thối, Trần nhi gặp tất cả đều chán ghét.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Vãn Trần thở hổn hển, Tống Vãn Ca xem vào trong mắt buồn cười không thôi, tiểu khả ái này. "Còn có, tỷ tỷ vốn là của một mình Trần nhi, Trần nhi không thích tỷ tỷ bị người khác ôm, càng không thích tỷ tỷ bị người khác hôn. Tỷ tỷ chỉ có thể ôm một mình Trần nhi, cũng chỉ có thể hôn một mình Trần nhi thôi.”
"Ha ha, thì ra Trần nhi nhà của chúng ta là một tiểu bá vương, lại bá đạo như vậy nữa chứ.” Tống Vãn Ca sủng nịch nhẹ điểm chóp mũi của Nguyệt Vãn Trần, lập tức đem thân thể mềm mại của nó ôm vào trong lòng, lại điều chỉnh một tư thế thoải mái nhất cho nó ngủ, dịu dàng nói "Được rồi, Trần nhi, mau ngủ đi nếu không ngày mai sẽ có hai cái mắt mèo thật to"
"Tỷ tỷ, nhưng Trần nhi ngủ không được.” Hai con mắt sáng lấp lánh thông suốt của Nguyệt Vãn Trần mở thật to, dường như một chút buồn ngủ cũng không có.
"Vậy tỷ tỷ kể chuyện xưa cho Trần nhi nghe, có được không?" Haiz, quả nhiên là do ban ngày ngủ nhiều quá, nàng bây giờ cũng không buồn ngủ lắm. Xem ra, sau này thời gian nghỉ trưa không thể quá dài, đêm khuya nằm ở trên giường lật qua lật lại đếm cừu rồi đến đếm sao, cảm giác thật không dễ chịu.
"Được được, Trần nhi thích nghe chuyện xưa nhất.” Nguyệt Vãn Trần vừa thấy có chuyện xưa nghe, hưng phấn đến cuống quít vỗ tay nhỏ bé. "Ngày xưa có một ngôi miếu, trong miếu có một lão hòa thượng và tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng muốn lão hòa thượng kể chuyện xưa cho nó nghe. Lão hòa thượng kể trước đây có một ngôi miếu, trong miếu có một lão hòa thượng và tiểu hòa thượng... “
"Tỷ tỷ sao tỷ luôn nói đi nói lại mấy câu vậy? Chuyện xưa này nghe không hay, tỷ tỷ đổi lại đi.” Nguyệt Vãn Trần trề cái miệng nhỏ nhắn, hình như có chút mất hứng, tỷ tỷ rõ là đang lừa dối nó.
"Á, được được, tỷ tỷ đổi lại cái khác, tỷ tỷ kể chuyện xưa 《Alibaba và 40 tên cướp》 cho đệ. Tống Vãn Ca buồn cười sờ sờ đầu nhỏ của nó. Tiểu gia hỏa này, vốn dĩ là muốn dùng chuyện xưa không đầu không đuôi này đưa nó đi vào giấc ngủ, không ngờ nó ngược lại tăng thêm tinh thần rồi.
Nhẹ lắc đầu, Tống Vãn Ca lại bắt đầu kể về chuyện xưa thật lâu thật lâu trước kia, ở trong thành của nước Ba Tư có hai anh em, người anh gọi là Qua Tây Mẫu (phiên âm theo Trung Quốc, Ả Rập thì bó tay), người em gọi là Alibaba",
Kể xong 《Alibaba và bốn mươi tên cướp》, lại kể 《Công chúa Bạch Tuyết》, kể xong 《Công chúa Bạch Tuyết》 rồi lại kể 《Hoàng tử ếch》.
Đêm càng khuya rồi, cuối cùng cũng không biết rốt cuộc kể bao nhiêu chuyện xưa, hai người cuối cùng đều nặng nề ngủ.