Buổi tối bỗng mất điện, không up chương được, xin lỗi đọc giả.
...................
Đã hai ngày từ lúc Dương Tuấn rời đi, Hồ Điệp ở trong hang động chờ đợi trong lo lắng, nhưng thật ra là vì Dương Tuấn chạy trốn nên đã lạc đường nên đang tìm kiếm đường về, Hồ Điệp cứ ngỡ là hắn ghét bỏ nàng nên đã rời đi, nước mắt rơi xuống mặt đất lại là một cánh hồ điệp lại được sinh ra.
Nhân tiện giới thiệu về Hồ Điệp, thật ra nàng chính là một đại năng từ thời Hồng Hoang, bình ngọc ở cuối hang động là nơi lưu giữ bản thể và toàn bộ tu vi của nàng, Hồng Hoang Yển Điệp thật ra là vật nuôi của nàng nên chúng lúc nào cũng ở bên cạnh để bảo vệ nàng, cả hang động này là một không gian đặc biệt, do bình ngọc là Hồng Hoang Bích Bình này tạo ra, vừa là một Tiên Khí không gian, vừa là một kiện Tiên Khí có linh trí đặc biệt vô cùng.
Hồ Điệp kí ức đều ở trong Bích Bình, nhưng nàng vẫn có kí ức khác, chỉ cần gặp nguy hiểm thì đem Bích Bình đập vỡ, mọi đều nguy hiểm sẽ không còn.
- Chủ nhân, người đừng buồn nữa, hắn sẽ trở về ngay thôi...
Một đàn yển điệp hoá thành bóng người mờ ảo, giọng nói nữ nhân êm dịu từ đó phát ra.
- Nhưng mà, ngực ta đau lắm, tại sao ta lại nhớ hắn chứ? Tên lưu manh đó đã làm gì ta?
Dương Tuấn cùng Hiến Anh đang cố tìm đường về nhưng đã gần một ngày trời vẫn lang thang trong khu rừng này, Cung Loạn Sâm Lâm.
Cung Loạn Sâm Lâm nằm cách vách Nguyệt Ngọc 100 dặm, nhưng lại là một hiểm địa cực kì đáng sợ, nhìn như một khu rừng bình thường nhưng thật sự là mê cung không lộ ra, Ác Ma Thú thì tu vi khá cao, nhưng pháp lực nơi đây lại cực kì dồi dào, thiên tài địa bảo, mật tàng khắp nơi.
Dương Tuấn cùng Hiến Anh mặc dù đạp thân pháp đi ròng rã cả ngày vẫn chỉ thấy cây cối sung túc, ngoài ra chẳng có một bóng người hay Ác Ma Thú nào cả.
- Hộc, hộc, phù~
Dương Tuấn ngồi xuống một tảng đá lớn, thở dốc, pháp lực cũng đã cạn kiệt, Hoạt Lực Đan cũng có giới hạn, không sử dụng liên tục được.
- Phu quân, theo như ta thấy, chúng ta rơi vào mê trận rồi.
Hiến Anh nhìn chung quanh, cảm giác được điều gì đó.
- Mê trận? Có người ám hại chúng ta sao?
Dương Tuấn quay sang hỏi Hiến Anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
- Không, mê trận này vô cùng tự nhiên, không có bàn tay con người sắp đặt.
Keng, kí chủ cần tìm ra trận nhãn, phá hủy nó mới có thể thoát ra.
Ý thức Dương Tuấn chìm vào hệ thống, hỏi về mê trận nơi đây.
Keng, phát hiện trận nhãn mê trận hướng Tây Nam 30 trượng.
Âm thanh hệ thống vang lên thì Dương Tuấn ngay lập tức bế Hiến Anh, chân đạp thân pháp, hướng hướng Tây Nam mà đi.
Một khoảng đất trống khô cằn xuất hiện trước mắt Dương Tuấn, một nơi chẳng có chút nào đặc biệt, một ngọn cỏ cũng không có, hoàn toàn là mặt đất nứt nẻ, khô hạn.
- Mắt trận ở đây sao?
Keng, kí chủ dùng đao vạch chữ Phá (破) xuống đất cách 20 bước phía trước kí chủ, mắt trận sẽ xuất hiện.
- Hiến Anh, nàng mau tìm chỗ nấp đi, ta sắp phá trận.
- Ân.
Dương Tuấn xuất ra Thiên Đao, lưỡi đao hừng hực tử hoả, chân Dương Tuấn đạp thân pháp, phi không giữa không trung, tay nhanh như chớp vung đao khắc đao khí xuống đất, nhanh chóng vẽ ra chữ Phá dưới đất.
Rắc... Rắc... Uỳnh...
Mặt đất khô cằn ngày lập tức nứt toác, như có vật gì đó bên trong đang cựa quậy, một vật to lớn trời lên, một con mắt màu đỏ rực, nhãn cầu hướng Dương Tuấn mà trừng mắt.
Keng, kí chủ nhanh chóng phá hủy trận nhãn, nếu không sẽ phải tìm mắt trận nơi khác.
Dương Tuấn nghe xong thông báo thì vung đao, chém ra một đầu hoả long cự đại, lao đến con mắt đang lơ lửng giữa không trung.
Uỳnh.... Răng rắc....
Hoả long xuyên qua con mắt, nó như thuỷ tinh bắt đầu rạn nứt, sau đó tan vỡ thành từng mảnh nhỏ tiêu tán trong không trung.
Ầm... Ầm...
Không gian ngay lập tức chấn động, Dương Tuấn và Hiến Anh ngay lập tức bị một lực lượng kì lạ kéo đi, xuyên qua một thông đa͙σ sáng chói, khi ánh sáng loá mắt tắt đi thì cả hai đã đứng cách Cung Loạn Sâm Lâm 50 dặm, chỉ cần đi tiếp 50 dặm thì sẽ đến vách Nguyệt Ngọc ngay.
Ba canh giờ sau, Dương Tuấn và Hiến Anh cũng đến được vách Nguyệt Ngọc, bước vào trong hang động, từng đàn yển điệp từ đâu bay đến tới tấp, Hồ Điệp từ một góc động chạy ra, ôm chầm lấy Dương Tuấn, nước mắt lã chã.
- Hức, tên đáng ghét, ngươi có phải chán ghét ta rồi không? Oa, hức...
Dương Tuấn vỗ về bờ vai của Hồ Điệp, vuốt ve mái tóc của nàng, để nàng khóc hết nỗi lòng sẽ tự nhiên vui vẻ.
Một giờ sau, khi Hồ Điệp khóc xong thì trong hang cũng đã lít nhít yển điệp, Hồ Điệp lấy tay quệt mắt, nhìn Dương Tuấn hỏi.
- Tại sao ta lại nhớ tên xấu xa như ngươi chứ? Tại sao ngươi không chết ở đâu luôn đi, hức, còn quay về làm gì?
- Người ta đã yêu thương ở đây, làm sao ta có thể bỏ đi được?
Dương Tuấn ôm Hồ Điệp vào lòng, nói.
- Ân, vậy nàng ta là ai?
Hồ Điệp đỏ bừng mặt dựa vào lòng Dương Tuấn, nhưng bất chợt nhận ra sự hiện diện của Hiến Anh.
- A, nàng là Hiến Anh, sau này sẽ là tỷ muội tốt của nàng.
- Cái tên đáng ghét này, Yển Điệp, cắn chết hắn.
Hồ Điệp nghe hiểu ẩn ý bên trong câu nói của Dương Tuấn, ngay lập tức nổi giận đùng đùng, ra lệnh Yển Điệp tấn công hắn.
Đàn yển điệp đông đảo ngay lập tức cuốn lấy Dương Tuấn, chỉ trong nháy mắt Dương Tuấn đã không còn một mảnh xương.
Bụp... Bụp...
Bỗng nhiên đàn yển điệp nổ tung, bên trong rơi ra một giọt máu tươi, cả đàn nổ tung trở thành một cơn mưa máu, từ những giọt máu đó hoà lại thành một người, Dương Tuấn.
Keng, diệt sát 107 Hồng Hoang Yển Điệp nhận được 53 vạn sát điểm và pháp lực.
Âm thanh hệ thống vang lên, khiến Dương Tuấn trong lòng đánh một cái mừng rỡ, pháp lực cùng sát điểm nhiều như vậy, sau này thiếu hụt có thể mượn nhờ Hồ Điệp một thoáng.
- Ngươi, ngươi, tại sao không chết đi....
Hồ Điệp tức giận dậm chân xuống đất, sau đó ngay lập tức chạy vào cuối hang động.
- Hiến Anh, ta xin lỗi, chỉ là cho nàng phải làm nhị phu nhân rồi.
Dương Tuấn bước đến cạnh Hiến Anh, vòng tay ôm eo nàng, nói.
- Ân, phu quân, chỉ cần người yêu ta, thì ta không cần gì nữa cả.
Hiến Anh tựa đầu nàng vào ngực Dương Tuấn, nói.
- Vậy, giải quyết chuyện trước mắt đã...
Dương Tuấn bế Hiến Anh lên, phi ngay vào cuối hang, bên trong hơi vang ra tiếng nói giận dữ của Hồ Điệp thì một lúc sau đầ tiếng thở dốc, rêи ɾỉ của hai nữ nhân và một nam nhân không ngừng vang dội trong hang động.
.............................................
Tuyết Bích Thần Sơn, Hoàng Minh đại lục, Đế Quốc Lan Tư, là một ngọn núi tuyết cực kì to lớn, là một hiểm địa cực kì nguy hiểm đối với bất cứ tu sĩ nào, nhưng trên đỉnh núi cao vút mây xanh đó bây giờ lại xuất hiện một quang trụ xanh lam, bên trong là một toà lâu đài bằng tuyết bích cực lớn, pháp lực toả ra vô cùng đậm đặc, đứng trên đỉnh lâu đài là một cô gái với mái tóc đen mượt, khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng ngạo nhân, mặc một bộ y phục trắng tinh, khiến nàng ta vô cùng thuần khiết, không nhiễm chút bụi trần.
- Lan Điệp, đến lúc khai mở trận chiến của ta và ngươi rồi.
Cô gái nói mấy câu, sau đó biến thành một luồng khói xanh lam, dung nhập vào trong quan tài băng đang lơ lửng giữa không trung trong đại điện.