Cố Duyên Chi không biết tại sao con trai đột nhiên hỏi vậy, ngẩn ra một lúc mới trả lời: “Không ngoan.”
Bọt Nhỏ chụm hai ngón tay: “Vậy người lớn có phải đều thích những đứa trẻ ngoan ngoãn hơn không ạ?”
“Đúng thế.” Cố Duyên Chi thấy phản ứng của nhóc mũm mĩm, đoán là cậu bé lại không muốn đi mẫu giáo, liền hỏi thẳng, “Bọt Nhỏ, có phải mai con không muốn đi mẫu giáo không?”
Bọt Nhỏ lắc đầu, cúi gương mặt mũm mĩm xuống suy nghĩ một lúc, rồi lại ngước nhìn Cố Duyên Chi: “Bố ơi, nếu biết sai và sửa lỗi, không lén trốn đi, và sau này cũng không trốn nữa, thì có phải vẫn là đứa trẻ ngoan không ạ?”
“Đúng.”
“Sẽ được yêu thích trở lại chứ ạ?” Bọt Nhỏ căng thẳng nhìn Cố Duyên Chi, cho đến khi nhận được câu trả lời chắc chắn, cậu bé mới thở phào.
Cậu bé đưa bảng điều khiển màn hình ánh sáng cho Cố Duyên Chi, chui vào chăn, kéo chăn kín, cuộn mình thành một cục tròn mũm mĩm, nhắm mắt lại, “Bố ơi, hôm nay Bọt Nhỏ muốn đi ngủ sớm, mai dậy sớm, đi mẫu giáo sớm.”
Cậu bé phải để lại ấn tượng tốt cho mẹ mới được.
Cố Duyên Chi không biết những chuyện đã xảy ra ở trường mẫu giáo Vân Sơn hôm nay, lầm tưởng nhóc mũm mĩm “không muốn đi mẫu giáo, nhưng để làm đứa trẻ ngoan, đã kịp thời bỏ ý định đó”, cảm thấy hơi tự hào.
“Được, hôm nay ngủ sớm.” Cố Duyên Chi tắt màn hình ánh sáng, đưa tay tắt đèn. Vừa nằm xuống, một cục tròn buồn bã lăn vào lòng anh.
“Bố ơi, xin lỗi bố.”
Mẹ trở về nhưng không nhận ra cậu bé, cũng không liên lạc với bố.
Chắc chắn là vì cậu bé biểu hiện không ngoan, khiến mẹ hiểu lầm rằng bố không dạy cậu bé tốt, nên mới không thích cả bố.
Bọt Nhỏ nghĩ đến việc mình liên lụy đến bố, cảm thấy rất tự trách.
Cậu bé đặt mình vào vị trí của bố, nếu bố biểu hiện không ngoan, khiến mẹ không thích cả cậu bé, chắc chắn cậu vé sẽ rất buồn, thậm chí là tức giận, tức đến mức không muốn nói chuyện với bố.
Cậu bé sợ bố giận, không dám nói với bố rằng mình đã liên lụy bố, chỉ có thể ôm bố, cầu xin tha thứ: “Bố tha thứ cho Bọt Nhỏ nhé.”
Cố Duyên Chi nào ngờ nhóc mũm mĩm giấu mình chuyện lớn như vậy, còn tưởng cậu đang xin lỗi vì ý định không muốn đi mẫu giáo, chỗ mềm mại nhất trong lòng anh bị cậu nhóc này chạm đến, làm sao nỡ trách cậu bé.
Cố Duyên Chi đưa tay kéo chăn cho nhóc mũm mĩm, giọng dịu dàng: “Bố tha thứ cho Bọt Nhỏ.”
Bọt Nhỏ yên tâm.
Cậu bé nghĩ mai phải đi mẫu giáo sớm, tặng bức tranh cho mẹ, biểu hiện thật tốt trước mặt mẹ, để mẹ biết cậu bé là một đứa trẻ ngoan… Bọt Nhỏ chép miệng, mang theo kế hoạch chìm vào giấc ngủ.
Cố Duyên Chi nghe tiếng thở đều đặn của nhóc mũm mĩm, nằm thêm một lúc, rồi nhẹ nhàng xuống giường.
Anh xuống lầu, người giúp việc đang dọn rác chuẩn bị ra về, thấy anh xuống, dừng công việc: “Tiên sinh.”
Cố Duyên Chi liếc nhìn đồng hồ trên tường: “Muộn rồi, dì Khâu về sớm đi.”
“Dạ.”
Cố Duyên Chi mở cửa phòng sách, nhớ cậu nhóc mũm mĩm nói mai muốn dậy sớm, dặn thêm: “Mai chuẩn bị bữa sáng sớm hơn mười lăm phút.”
“Dạ, được.”
---
Cùng lúc đó, ký túc xá nhân viên trường mẫu giáo Vân Sơn.
Tạ Diệc Thư trải giường xong, nằm xuống giường, lấy thiết bị liên lạc gọi cho Cố Ngôn.
Sau hai tiếng “tút tút”, trong tai vang lên giọng điện tử quen thuộc: “Số bạn gọi hiện đang…”
Tạ Diệc Thư cúp máy, tiện tay ném thiết bị liên lạc sang một bên. Thiết bị rơi xuống chăn, phát ra một tiếng “bộp” trầm.
001 đang hào hứng kể về ý tưởng mới cho “kế hoạch quảng bá văn minh cổ Lam Tinh” sau khi đi dạo trung tâm mua sắm, nhận ra tâm trạng của ký chủ, ngừng lại, cẩn thận hỏi: “… Ký chủ?”
“Hử?”
"Ngài không sao chứ?”
“Không sao.” Tạ Diệc Thư ngồi dậy, nhấc túi mua sắm cạnh cửa, lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân, vừa tháo bao bì vừa nói với 001, “Cậu nói tiếp đi, cần tôi làm gì? Mỗi tối đến cạnh đài phun nước ở trung tâm mua sắm à…”
“Ra chỗ đài phun nước của trung tâm thương mại hát rong đi!” 001 lập tức đón lời, hớn hở nói tiếp, “Hát những bài hát của cổ Lam Tinh, hát cho người qua đường nghe, như vậy vừa có thể truyền bá văn minh cổ Lam Tinh, lại vừa kiếm được Tinh tệ để phụ giúp sinh hoạt! Cũng không nhất thiết phải hát rong ngoài đường, mình có thể livestream hát…”
Tạ Diệc Thư cắt ngang đề nghị của 001, nhẹ nhàng nói: “Tôi không kiểm soát được cao độ cho lắm.”
“Vậy thì diễn xiếc ngoài đường…”
“Bây giờ bắt đầu luyện thì e là hơi muộn.”
001 hơi thất vọng: “Vậy ký chủ, mình vẫn nên bắt đầu bằng kể chuyện thôi.” Muỗi dù nhỏ vẫn là thịt mà. Lớp nấm nhỏ có ba mươi đứa trẻ, tương đương ba mươi điểm. Dù còn cách mục tiêu khá xa, nhưng vẫn tốt hơn con số không.
Tạ Diệc Thư ôm đồ vệ sinh cá nhân đi về phía phòng rửa mặt, vừa đi vừa nghĩ rồi an ủi nó: “Tuy vẫn chưa nghĩ ra nên bắt đầu từ đâu, nhưng ít nhất tụi mình đã có một phương thức truyền bá đáng tin cậy. Cũng coi như là có tiến triển.”
001 mơ hồ: “Hả?”
“… Livestream.” Tạ Diệc Thư nhắc nó, “Kế hoạch nào của cậu cũng nhắc đến ‘livestream’ cả.”
001 như bừng tỉnh ngộ: “Đúng ha, livestream! ký chủ, tụi mình có thể livestream kể chuyện!” Kể cho nhiều người nghe, kiếm được nhiều điểm hơn.
So với 001 đang phấn khích, Tạ Diệc Thư thì tỉnh táo hơn nhiều: “Có thể thì có thể, nhưng hiệu quả chưa chắc đã tốt.”
001 vẫn chưa hiểu lắm, Tạ Diệc Thư kiên nhẫn giải thích: “Nhiệm vụ là phải đạt được 57.537 tỷ điểm, tức là một nửa dân số toàn Liên bang. Muốn hoàn thành mục tiêu đó bằng cách kể chuyện, thì trong vòng một năm phải khiến một câu chuyện của cổ Lam Tinh nổi tiếng khắp Liên bang.”
Khó đấy.
Atlantis cũng có những câu chuyện riêng, thậm chí nhiều câu chuyện còn tương đồng với cổ Lam Tinh.
Tạ Diệc Thư không thể nghĩ ra câu chuyện nào có thể nổi tiếng toàn Liên bang chỉ trong một năm. Dù gì thì khán giả nghe chuyện cũng có giới hạn: chuyện phù hợp với trẻ con thì người lớn chưa chắc thích; chuyện dành cho người lớn thì trẻ con lại không hiểu nổi.
Tạ Diệc Thư ngậm bàn chải đánh răng, phân tích với 001: “Muốn hoàn thành nhiệm vụ trong vòng một năm, tụi mình phải truyền bá những thứ hợp với livestream, có đối tượng khán giả rộng, và ý tưởng phải mới mẻ hơn…”
Một ý tưởng loé lên trong đầu Tạ Diệc Thư.
Cậu nhớ lại khoảng thời gian vừa xuyên đến cổ Lam Tinh, từng so sánh giữa cổ Lam Tinh và Atlantis.
Atlantis phát triển hơn về mặt công nghệ, cuộc sống tiện lợi hơn, so với nó thì cổ Lam Tinh đúng là lạc hậu, nhưng không phải không có điểm hay.
Cuộc sống ở cổ Lam Tinh có nhiều nghi thức hơn.
Hay nói cách khác, tinh tế hơn.
Những người cổ Lam Tinh mà cậu từng gặp, chỉ riêng việc dưỡng da sau khi rửa mặt thôi cũng có mấy bước liền.
Còn ở Atlantis, thường chỉ dùng vài giọt tinh chất dưỡng da để bảo vệ da là đủ.
Đây là hai thái cực.
Cái trước giống như pha cà phê thủ công, cầu kỳ nhưng tinh tế; cái sau thì như cà phê viên nén, tiện lợi và nhanh chóng.
Khi hai cái này va chạm, sẽ tạo ra cảm giác kỳ lạ và tò mò cho nhau.
Những ý nghĩ này vẫn còn lộn xộn, chưa được sắp xếp gọn gàng. Tạ Diệc Thư chỉ nghĩ được gì thì nói với 001 cái đó.
Dù vậy, vẫn khiến 001 hào hứng thảo luận cả đêm. Tạ Diệc Thư cũng không nhớ mình đã ngủ lúc mấy giờ.
Kết quả là sáng hôm sau khi đồng hồ báo thức vang lên, cậu sinh ra một khao khát mãnh liệt là muốn nằm nướng.
001 làm tròn bổn phận, cầm loa nhỏ hét lên trong đầu cậu: “ký chủ, dậy mau, tối qua ngài đã dặn, đúng 5 giờ 30 phải gọi ngài dậy mà—”
Tạ Diệc Thư vò trán, đau khổ vén chăn dậy.
Cậu thấy từ hôm nay phải ngủ sớm hơn mới được.
Thức khuya dậy sớm, đúng là việc hành xác con người mà.
Về chuyện này, có người đồng cảm với cậu.
Sáu giờ sáng, trong phòng ăn nhà họ Cố.
Cố Duyên Chi nhìn nhóc mũm mĩm đối diện đang đung đưa chân ngắn, ôm cốc nước uống sữa, thấy hơi đau đầu.
Hôm nay họ dậy sớm hơn thường ngày một tiếng.
Dì giúp việc chưa tới, Cố Duyên Chi chỉ có thể dùng trứng gà và bánh mì còn lại trong tủ lạnh làm một bữa sáng đơn giản.
May là nhóc mũm mỉm cũng không kén ăn, trứng luộc với bánh mì nướng đơn giản thôi mà ăn ngon lành.
Cố Duyên Chi day day trán, không nhịn được hỏi: “Bọt Nhỏ, nói bố nghe, sao lại muốn dậy sớm vậy?”
Tối qua anh làm việc trong thư phòng đến một giờ sáng, sáng nay bị nhóc mũm mĩm gào ầm đánh thức, cứ tưởng ngủ quên, không nghe chuông báo thức.
Vội vàng giúp cậu bé thay đồ, rửa mặt, đến khi xuống lầu mới phát hiện đồng hồ treo tường chỉ 5 giờ 30 sáng.
Nhóc mũm mĩm vẫn đang uống sữa, không trả lời, chỉ liếc anh một cái kiểu "bố mà cái này cũng không biết á?”
Cố Duyên Chi càng thấy đau đầu: “Là để đến nhà trẻ sớm à?”
Bọt Nhỏ đặt cái ly sữa trống không xuống, chạm vào mặt mũm mĩm của mình, cho bố câu trả lời chắc nịch nhất: “Ừ!”
Cậu bé muốn đến nhà trẻ thật sớm.
Để khiến mẹ thích lại mình.
Tác giả có lời muốn nói:
(Hãy chú ý đến đoạn cha con ấm áp ở đầu chương này)
(Hãy trân trọng đi, vì chẳng bao lâu nữa sẽ từ “Hai cha con sống nương tựa vào nhau” chuyển thành “Con giành vợ với ba” và “Ba giành mẹ với con” đấy)