Tạ Diệc Thư nhớ đến hoàn cảnh của nhóc mũm mĩm, nhất thời không biết đáp sao.
Cậu nhìn nhóc mũm mĩm đầy mong đợi, như đang chờ khen, lại nhìn bản vẽ trên bàn, khuyến khích: “Bọt Nhỏ vẽ đẹp lắm! Nền màu xanh à? Tô đẹp thật, nhìn như bầu trời…”
Tạ Diệc Thư nhìn bản vẽ mang phong cách trừu tượng của trẻ, cố tìm điểm để khen.
001 nhỏ giọng nhắc: “Ký chủ, cậu bé trông như sắp khóc rồi.”
Tạ Diệc Thư ngừng giọng, quay sang nhìn Bọt Nhỏ, mới phát hiện ánh mắt cậu bé từ từ tối đi.
Cuối cùng cúi đầu xìu xuống.
Tạ Diệc Thư hơi luống cuống, không biết mình nói sai chỗ nào: “Bọt Nhỏ?”
Nhóc mũm mĩm cúi mặt, không lên tiếng.
Cậu bé hơi buồn, buồn đến mức không hóp bụng nổi, bụng nhỏ lộ ra từng chút một.
Thầy Tạ không nhận ra cậu bé đang vẽ thầy.
Có phải vì thầy Tạ không phải mẹ của cậu bé?
Nhóc mũm mĩm buồn bã nhìn bản vẽ trên bàn, rồi nhìn ảnh trên thẻ làm việc của Tạ Diệc Thư, vẻ mặt thất vọng bỗng trống rỗng.
Cậu bé không dám tin, nhìn bản vẽ, lại nhìn ảnh, nửa ngày vỗ đầu nhỏ.
A, mình hiểu rồi!
Là mình vẽ ít quá.
Cậu bé chỉ vẽ mẹ ở một góc độ.
“Thầy Tạ, Bọt Nhỏ chưa vẽ xong.”
Nhóc mũm mĩm vụng về gấp bản vẽ, gấp đôi, gấp đôi, gấp thành một ô vuông nhỏ, cẩn thận cất đi, nói với Tạ Diệc Thư: “Bọt Nhỏ muốn vẽ thêm một bức.”
Vẽ nhiều góc độ hơn, biết đâu thầy Tạ sẽ nhận ra.
Nhóc mũm mĩm nắm chặt tay.
Dù không biết vừa nói sai câu nào, nhưng nhóc mũm mĩm có thể vực dậy tinh thần là điều tốt.
Tạ Diệc Thư yên tâm, đưa tay xoa đầu Bọt Nhỏ: “Tốt, thầy đi lấy giấy vẽ mới cho con.”
---
Giáo viên và các bé lớp Nấm Nhỏ phát hiện bạn Bọt Nhỏ đột nhiên mê vẽ.
Giờ nghỉ giữa tiết, cậu bé ngồi ở chỗ vẽ.
Lúc xếp hàng kiểm tra sức khỏe, cậu bé cũng ngồi xổm vẽ.
Dù bị con số trên cân làm cho rưng rưng nước mắt, cậu bé cũng chỉ ngồi xổm chán nản một lúc, rồi lạch bạch chạy ra góc, cầm giấy bút sáp, rưng rưng vẽ tiếp.
Giờ ăn trưa, Cát Thanh nói với Tạ Diệc Thư: “Đây là lần đầu tôi thấy bé say mê một việc đến thế.”
Tạ Diệc Thư nhìn nhóc mũm mĩm ngoan ngoãn vét sạch hạt cơm cuối cùng trong đĩa, lấy yếm lau miệng, rồi lon ton chạy sang bên vẽ, lòng mềm nhũn: “Thằng bé đang vẽ mẹ.”
Ban đầu bức tranh giống bức tường hai cửa sổ.
Sau khi khoe cậu mấy bức mới, đã có mũi có mắt, nhìn ra là tranh chân dung.
Cát Thanh không ngờ nhóc vẽ mẹ. Nghĩ đến hồ sơ trẻ với mục mẹ để trống trong văn phòng, cô thoáng cảm thán.
Đúng là đáng thương.
Cô đổi chủ đề: “Thầy Tạ, trưa nay tôi trông giờ nghỉ. Lát nữa thầy Vương lớp Súp Lơ Nhỏ ở tầng trên sẽ dẫn anh đi ký túc xá nhân viên, anh qua đó sắp xếp trước.”
Trong đầu vang lên giọng điện tử chán nản của 001.
Tạ Diệc Thư biết 001 thất vọng vì chưa thể kể chuyện cổ Lam Tinh cho các bé. Cậu vừa an ủi nó là vẫn còn nhiều thời gian, vừa cảm ơn Cát Thanh: “Vâng. Phiền cô rồi, cô Cát.”
---
Là giáo viên trẻ duy nhất ở trường Vân Sơn không đủ tiền mua nhà, phải ở ký túc xá nhân viên, Vương Tử Kiều rất vui khi có đồng nghiệp mới làm bạn. Sau khi cùng giáo viên hỗ trợ sinh hoạt dỗ “các bé Súp Lơ Nhỏ” lên giường, Vương Tử Kiều hào hứng đến dẫn người.
Xuống tầng dưới, Vương Tử Kiều liếc mắt đã thấy đồng nghiệp mới.
Liếc mắt thấy nhóc mũm mĩm đang được đồng nghiệp mới dắt tay.
“Xin chào, tôi là Tạ Diệc Thư, giáo viên hỗ trợ sinh hoạt mới của lớp Nấm Nhỏ.” Đồng nghiệp mới tự giới thiệu.
Vương Tử Kiều bước tới bắt tay, nhiệt tình: “Chào, tôi là Vương Tử Kiều, lớp Súp Lơ Nhỏ tầng trên. Sau này chúng ta là bạn cùng phòng, giúp đỡ nhau nhé.”
Nói xong, cúi nhìn nhóc mũm mĩm: “Đây chẳng phải bé lớp Nấm Nhỏ sao? Sao bé ở đây?”
Nói ra thì dài.
Tạ Diệc Thư giải thích ngắn gọn: “Bé không ngủ được, cô Cát phải trông các bé khác, nên tôi dẫn bé theo.”
Bọt Nhỏ ngoan ngoãn chào: “Chào thầy Vương.”
“Chào chào.” Vương Tử Kiều xoa đầu cậu bé, nhìn lại Tạ Diệc Thư, “Vậy thầy Tạ, tôi dẫn anh qua ký túc xá. Mấy phòng trống lâu không ai ở, bụi nhiều, trưa nay anh phải dọn trước, không thì tối không ở được.”
Tai nhỏ của Bọt Nhỏ dựng lên.
Tạ Diệc Thư gật đầu hiểu ý: “Vâng.”
Bọt Nhỏ nhăn mặt mũm.
Lâu không ai ở, bụi nhiều, không dọn thì không ở được.
Nghe mô tả, Bọt Nhỏ đã không muốn thầy Tạ ở đó. Dù chưa chắc thầy Tạ có phải là mẹ mình, nhóc vẫn không muốn thầy Tạ chịu khổ.
Ký túc xá nhân viên nằm cạnh sân chơi.
Tòa nhà bốn tầng màu vàng nhạt, ba tầng dưới dùng làm phòng hoạt động, tầng trên cùng là ký túc xá nhân viên.
“Phòng này của tôi.” Vương Tử Kiều chỉ phòng gần cầu thang, rồi chỉ mấy phòng bên cạnh, “Ba phòng này trống. Anh chọn một trong ba phòng này đi, mấy phòng đối diện và hai phòng trong kia bị hiệu trưởng dùng để chứa đồ linh tinh, muốn ở thì phải dọn đồ ra trước.”
“Được.” Tạ Diệc Thư không kén, chọn phòng cạnh Vương Tử Kiều, “Vậy phòng này đi.”
“OK.” Vương Tử Kiều lấy thẻ quẹt mở cửa, vừa mở vừa đưa thẻ cho Tạ Diệc Thư, “Chìa khóa anh giữ, lát liên kết với thiết bị cá nhân, bình thường ra vào quẹt thiết bị là được.”
“Vâng.” Tạ Diệc Thư cất chìa khóa, dắt Bọt Nhỏ, theo sau Vương Tử Kiều vào phòng.
Hai lớn một nhỏ chen vào, phòng gần như chật kín.
Bọt Nhỏ nhìn quanh, thấy ký túc xá chưa bằng nửa phòng đồ chơi của mình, tuyến phòng thủ tâm lý sụp đổ.
Sao có thể ở chỗ này!
Bọt Nhỏ không nghĩ ngợi, giơ tay mũm, túm lấy vạt áo Tạ Diệc Thư.
Cậu bé không muốn thầy Tạ ở đây, cậu bé muốn dẫn thầy Tạ về nhà!
Chưa kịp mở lời mời, cậu bé nghe giọng thầy Vương: “Thế nào? Cũng ổn chứ.”
Và giọng thầy Tạ hài lòng: “Tốt hơn tôi tưởng nhiều… Đây có lẽ là ký túc xá tốt nhất tôi từng ở.”
Tạ Diệc Thư quan sát căn phòng.
Phòng tuy nhỏ, nhưng đầy đủ tiện nghi.
Có giường, bàn, điều hòa nhiệt độ, tủ quần áo, còn có một phòng rửa mặt nhỏ.
Tốt hơn nhiều so với phòng sáu người chật chội hay tầng hầm mốc meo.
Nhưng đúng là đã lâu không có ai ở.
Đồ đạc phủ một lớp bụi, rèm cửa hở một khe, nắng chiếu vào, thấy bụi bay khắp không khí.
Vương Tử Kiều thân thiết đẩy vai cậu: “Đây cũng là ký túc xá tốt nhất tôi từng ở.”
Bọt Nhỏ vểnh tai nghe hai người nói chuyện, đến cuối, chậm rãi thả tay.
Nếu thầy Tạ là mẹ cậu bé… Thì ra mẹ thích nơi thế này, thảo nào không chịu về nhà của cậu bé và bố.
Tim nhóc mũm mĩm chùng xuống bụng.
Hai người lớn bàn chuyện dọn dẹp, không nhận ra nhóc mũm mĩm có gì không ổn.
“Anh dùng máy hút bụi của tôi trước nhé? Tôi đi lấy cho.” Vương Tử Kiều nói rồi về phòng mình, lát sau xách một thùng dụng cụ vệ sinh tới, “Khăn lau mới, anh cứ dùng đu.”
Tạ Diệc Thư nhận thùng, cảm ơn: “Cảm ơn anh, thầy Vương.”
“Không có gì. À, thầy Tạ, trước đây anh ở đâu? Có đồ gì cần chuyển qua không? Tôi hôm nay rảnh, tan làm đi với anh lấy đồ.”
“Trước đây tôi… không ở chủ tinh.” Tạ Diệc Thư nhìn về cửa, không nói chiếc balo ngoài kia chứa toàn bộ hành lý của cậu, “Đồ gửi qua cũng bất tiện, tôi định tối đi mua ít thứ.”
“Vậy được, tối tôi đi với anh, dẫn anh lamd quen khu này, tiện thể tôi cũng mua ít đồ.”
…
Vương Tử Kiều lo đám nhóc quậy trong lớp, thấy Tạ Diệc Thư không cần giúp gì thêm, hẹn đóng trường thì cùng đi, rồi rời đi trước.
Tạ Diệc Thư nhìn dụng cụ vệ sinh trong thùng, mở cửa sổ thông gió, rồi bật máy hút bụi.
Có máy hút bụi, công việc dọn dẹp giảm đi một nửa.
Còn lại chỉ là lau sạch đồ đạc, bật máy khử trùng, khử trùng mọi ngóc ngách.
Tạ Diệc Thư làm ướt khăn, định lau ghế trước để Bọt Nhỏ ngồi.
Cúi xuống, thấy nhóc mũm mĩm đã xắn tay áo, lộ cánh tay mũm mĩm: “Thầy! Bọt Nhỏ giúp thầy!”
“Tốt.” Tạ Diệc Thư không do dự, “Cảm ơn Bọt Nhỏ.”
Cậu đưa nhóc một cái khăn, để nhóc lau đồ cùng mình.
Nhóc mũm mĩm tuy vụng về, nhưng lau rất chăm. Cậu bé thấp, không với tới chỗ cao, nên lau ghế, chân bàn, những chỗ cậu bé với được.
Có cậu bé giúp, ký túc xá nhanh chóng sạch sẽ.
Còn lại là vệ sinh bên trong máy hút bụi, tối trả lại cho Vương Tử Kiều.
Tạ Diệc Thư để Bọt Nhỏ ngồi trên ghế nhỏ đợi, cầm máy hút bụi vào phòng rửa mặt.
Ra ngoài, thấy nhóc mũm mĩm nằm úp trên bàn vẽ tranh.
Lần này tranh có ba người.
Tạ Diệc Thư đoán Bọt Nhỏ vẽ bản thân và bố mẹ.
Cậu lại nhớ lời cô Cát.
Nhóc và bố nương tựa lẫn nhau.
Bố là thợ sửa xe, nợ ở ngoài kha khá, thường xuyên dẫn cậu bé chuyển trường.
Tạ Diệc Thư không khỏi tưởng tượng cảnh một người bố đơn thân nuôi con:
Người bố ngày ngày làm việc vất vả, tiền kiếm được phần lớn trả nợ, phần còn lại đều dành cho con, để con ăn mặc sạch sẽ, đàng hoàng đến trường.
Còn đứa con hiểu nỗi khổ của bố, nhỏ mà đã sớm hiểu chuyện, giúp bố làm việc nhà, cố gắng giảm gánh nặng, ngày nào cũng nhớ mẹ…
Bọt Nhỏ nhận ra ánh mắt Tạ Diệc Thư, theo bản năng ngồi thẳng, ưỡn lưng nhỏ.
Lần này, nhóc vẽ ba mẹ.
Mẹ quay lưng, mẹ ngồi xổm, và mẹ đứng cạnh nhóc.
Vẽ hẳn ba người, biết đâu thầy Tạ đã nhận ra.
Bọt Nhỏ căng thẳng hít sâu, nghe Tạ Diệc Thư hỏi: “Bọt Nhỏ, con vẽ cả nhà mình đúng không?”
---
Bọt Nhỏ mang về nhà hơn hai chục bức tranh.
Sau đó cậu bé còn vẽ thêm chục bức nữa, nhưng thầy Tạ vẫn không nhận ra cậu bé vẽ thầy.
Chẳng lẽ thầy Tạ thật sự không phải mẹ mình?
Nhưng rõ ràng giống lắm mà!
Nhóc mũm mĩm nghĩ mãi không ra, ôm tranh ngồi trên sofa lật qua lật lại xem cả buổi.
Nghe tiếng mở cửa, Bọt Nhỏ bật dậy từ sofa, ôm tranh, chân ngắn lon ton lao vào lòng Cố Duyên Chi: “Bố! Nhìn tranh Bọt Nhỏ vẽ nè!”
Cố Duyên Chi một tay cầm tranh, một tay bế con trai.
Bọt Nhỏ ôm cổ bố, muốn bố giúp phân tích xem thầy Tạ có phải mẹ nhóc không. Trước khi phân tích, nhóc không nhịn được làm màu: “Bố, bố đoán Bọt Nhỏ vẽ ai?”
Cố Duyên Chi nhìn tranh, trầm ngâm một lúc.
Anh chỉ nhận ra con trai vẽ một người.
Còn người đó là ai… Kết hợp biểu hiện của nhóc mũm mĩm, Cố Duyên Chi tự tin hỏi: “Bọt Nhỏ vẽ bố đúng không?”
Lời tác giả:
Họa sĩ nhí: ???
---