Trong lòng Tưởng Diên rất vui vẻ, anh ở bên ngoài dốc sức làm việc nhiều năm như thế, vẫn luôn độc thân, cũng rất khát khao có bạn gái.
Tưởng Diên cứ như thế nhìn thoáng qua cô, tiến lên dắt tay cô, đưa cô đi ra ngoài. Bây giờ hai người vẫn đang đợi thang máy, khi đi vào thang máy đến tầng tiếp theo vẫn sẽ có người vào.
Không biết vì sao mà Chu Kỳ lại cảm thấy sợ hãi, rõ ràng là hai người chẳng có gì cả, nhưng có lẽ bây giờ đang tay trong tay nên có chút xấu hổ. Vừa khéo ở tầng một này là nhà của dì Vương, bây giờ dì Vương lại bước ra thang máy thì nhìn thấy họ. Trong khoảnh khắc Chu Kỳ thấy dì Vương, thì đã rút tay mình ra khỏi tay Tưởng Diên.
Cô cũng chẳng biết trong lòng mình đang giả vờ cái gì, sau khi tránh sang một bên, dì Vương bước đến, xen vào giữa hai người họ hỏi: “Hai cháu sao lại khéo thế chứ, đều đi ra ngoài sao, đi ra ngoài làm gì thế?”
Chu Kỳ nói: “Ăn cơm ạ.”
Tưởng Diên cũng trả lời: “Ăn cơm ạ.”
Dì Vương nói với anh: “ŧıểυ Diên à, cháu cứ ngày nào cũng ra ngoài ăn thế không tốt chút nào, cho nên sau này nếu phải đi ăn cơm cứ trực tiếp đến nhà cô ăn đi. Cháu cứ nói với cô, chẳng phải chỉ thêm một cái bát, một đôi đũa thôi à.”
Tưởng Diên nói câu đã biết.
Dì Vương lại nói với anh: “ŧıểυ Diên à, chính là thế này, đã ở thành phố nhiều năm thế rồi mà cháu vẫn chưa thấy vừa mắt cô gái nào sao? Bên kia mẹ cháu cứ gọi cho cô, nhờ cô giới thiệu đối tượng cho cháu đấy, nói cháu đều chẳng để người thành phố này vào mắt, bà ấy bảo giới thiệu cho cháu vài cô gái thành phố này nọ. Gần chỗ cô ấy, có quen được một nhân viên công vụ, muốn tìm một người thành thật để kết hôn, cháu có muốn đến gặp mặt con bé thử không?”
Tưởng Diên nghe nói thế thì nhìn thoáng qua Chu Kỳ, Chu Kỳ nghe được dì Vương nói mấy lời này cũng vô cùng xấu hổ mà nhìn sang Tưởng Diên. Ánh mắt không thể nói lên biểu hiện gì, nhưng lại trông vô cùng khủng bố, xem như là cảnh cáo anh, nếu anh đồng ý thì nhất định phải chết.
Tưởng Diên từ chối dì Vương: “Cô, không cần đâu, gần đây cháu có thấy một người thích hợp, đến lúc đó nếu thành sẽ đưa về nhà gặp mẹ cháu, cô không cần quan tâm đâu ạ.”
Dì Vương nghe thấy lời này thì rất vui vẻ, lôi kéo anh nói: “Thật sự sao? Đối phương làm gì thế? Là cô gái tốt sao? Có làm công việc đứng đắn không? Dáng người như thế nào?”
Tưởng Diên còn rất nghiêm túc trả lời: “Người rất tốt, dáng người rất đẹp, eo nhỏ ngực bự.” Anh nói xong còn nhìn thoáng qua Chu Kỳ. Dì Vương không cao như anh, nên không nhìn thấy anh còn đang thì thầm khẩu hình miệng, nói thêm một câu với Chu Kỳ: “Còn rất chặt nữa.”
Chu Kỳ đỏ mặt.
Dì Vương vỗ vai anh: “Nhìn người không thể nhìn mấy thứ đấy được. Chủ yếu vẫn phải xem trong lòng và những việc họ làm nữa.”
Tưởng Diên: “Là cô giáo.”
Dì Vương vui vẻ gật đầu: “Là cô giáo à, ŧıểυ Kỳ cũng là cô giáo này. ŧıểυ Kỳ cũng không tệ nên chắc chắn cô giáo không tồi, nghề nghiệp lại ổn, vừa nhìn đã thấy là người có tâm tính lương thiện, tương lai có thể sẽ là một người mẹ tốt, dạy dỗ tốt cho con cái.”
Chu Kỳ nghe thấy cũng chẳng biết trả lời sao, những lời nói này rõ ràng là nói cô mà.
Lải nhải một hồi, thang máy cũng xuống tới nơi, xuống dưới lầu một. Dì Vương còn muốn đi theo bọn họ nói thêm điều gì nữa, nhưng cửa vừa mới mở ra đã có mấy người bạn nhảy gọi bà ấy đến quảng trường khiêu vũ.
Dì Vương nói với Tưởng Diên: “Cháu nhất định phải dẫn cô ấy về nhà ăn bữa cơm đấy, để cho cô xem mặt một chút.”
Lúc này, Tưởng Diên lại nắm tay Chu Kỳ thêm lần nữa, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô vô cùng chặt, giọng có vẻ không hờn không giận, nhưng đối với phản ứng khi nãy của cô rất không hài lòng, “Em trốn cái gì? Ông đây khiến em mất mặt à, vì sao cứ thấy người đến lại trốn đi thế.”
Chu Kỳ cũng không phải ý này, giọng nói nũng nịu làm nũng nói với anh: “Em không có mà, chỉ là… Em cảm thấy hơi ngượng thôi, người đó chính là cô anh đấy, hơn nữa bị bà ấy nhìn thấy chúng ta ở chung một chỗ thế này nên có chút ngượng ngùng, ngại khi phải giải thích á.”
Tưởng Diên nghe thế thì nở nụ cười: “Em còn có thể biết ngại ngùng sao? Không mặc áo ngực, qυầи ɭóŧ, cố ý cởi quần áo, để thân thể trần như nhộng đó đến trước mặt anh, câu dẫn anh lúc nào cũng đến cắm vào em, sao lại không thấy em ngại ngùng như thế nhỉ?”
Chu Kỳ nghe anh nói thế thì tức giận vỗ vào bả vai của anh, “Anh đừng nói nữa.”
Tưởng Diên không đùa với cô nữa, nắm lấy tay cô đến quán cơm gần đó ăn.
Chu Kỳ cũng chẳng phải loại ŧıểυ thư này nọ, bản thân bình thường cũng rất tùy tiện, bên ngoài có cái gì cũng đều có thể ăn đại vài món. Trong gia đình thì cô không phải là người có nhiều của cải, nên không thể coi là kẻ có tiền được, bản thân bình thường cũng rất giản dị. Hai người ở bên ngoài tìm đại một tiệm lẩu rồi vào trong đó ăn.
Tưởng Diên hỏi cô có ăn lẩu không, cô nói ăn, cho nên hai người tìm một tiệm lẩu để giải quyết vấn đề ăn uống này. Tưởng Diên đi thanh toán tiền, sau khi cơm nước xong, hai người tay trong tay tản bộ trên đường.
Trước kia có lúc Chu Kỳ cũng hay tự mình ra đây đi dạo phố ăn vặt, chỗ này cách trung tâm thành phố không quá xa, cho nên không có ai đi cùng cô đến khu phố ăn vặt này, ăn cơm hay đi dạo phố đều tự đi một mình. Thỉnh thoảng vào lễ tình nhân gì đấy, lúc nhìn thấy các cặp đôi cùng tay trong tay đi dạo phố, còn cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Lúc hâm mộ cô thường sẽ suy nghĩ, nếu bản thân mình có thể tìm một người cùng đi dạo phố thì quá tốt rồi.
Thật ra bây giờ có rồi này, được Tưởng Diên nắm lấy tay, bàn tay to cực kỳ ấm áp, trong lòng Chu Kỳ cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Hai người đi mãi đến một cửa hàng bán quần áo, chỗ này bán quần áo không tính là rẻ, Tưởng Diên hỏi cô: “Muốn mua quần áo không?”