Áo Tơ Vàng

Chương 42: Nàng học được chưa?

Trước Sau

break

Chử Yến đưa mắt nhìn sâu vào cô gái đang ngẩng đầu trong lòng mình, lắng nghe lời thỉnh cầu với giọng điệu đã mềm đi của nàng, nhưng hắn lại chẳng hề cúi xuống.

Cái dáng vẻ nàng cất giọng mềm mỏng cầu xin, cố gắng áp sát vào người hắn, cũng giống như khi nàng nhón chân hôn hắn giữa bầy sói, hay như lúc nàng ôm chặt lấy hắn khi ngựa phi nước đại, tất cả đều khiến hắn vô cùng vui vẻ.

Ngụy Niên đợi hồi lâu, vẫn không thấy Thái tử cúi xuống.

Nàng bèn hiểu ra, người này rõ ràng là đang cố ý.

Dù cho hắn có muốn, hắn cũng muốn nàng phải tự mình chủ động dâng lên.

Ngụy Niên không còn lựa chọn nào khác. Nàng mím môi, đôi tay từ từ di chuyển từ eo hắn lên đến vai. Nàng vịn vào vai hắn để mượn sức, cả người gần như lơ lửng giữa không trung khi áp môi mình lên môi hắn.

Thế nhưng, ngoài dự liệu của nàng, Chử Yến lại không hề đáp lại.

Ngay khoảnh khắc môi chạm môi, hắn còn khẽ nhắm mắt lại, chứ không hề chiếm đoạt một cách thô bạo như lần ở trong vòng vây của bầy sói.

Vậy mà trong hoàn cảnh này, phản ứng như vậy của hắn ngược lại càng khiến nàng hoảng loạn không thôi.

Việc hắn nhắm mắt rõ ràng là đang chờ nàng tiếp tục, nhưng vấn đề là, nàng không biết phải làm thế nào cả.

Nàng bị Ngụy gia giam lỏng trong phủ, được nuôi dạy theo khuôn phép suốt mười mấy năm trời. Nàng chưa từng được thấy thế giới bên ngoài, cũng chưa từng trải qua cảm giác rung động đầu đời. Hơn nữa, vì bị Ngụy gia cố tình xem nhẹ, nên sự đoan trang, lễ nghĩa đã sớm khắc sâu vào tận xương tủy của nàng.

Đó là thứ mà nàng cố gắng giữ lại để mong có được sự yêu thương của Ngụy gia, và đó cũng là chút cốt cách kiêu hãnh bẩm sinh của nàng.

Cơn hoạn nạn ở nhà lao Phụng Kinh cũng chưa hoàn toàn mài mòn được con người nàng.

Có điều, những gì còn sót lại cũng chẳng nhiều nhặn gì.

Suy cho cùng, nếu là trước đây, nàng tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện lấy lòng một người đàn ông như thế này, cho dù người đó có là Thái tử cao cao tại thượng đi chăng nữa.

Nhưng giờ đây, dẫu cho nàng có thể vứt bỏ hết sự xấu hổ để làm hắn vui lòng, thì những gì nàng có thể làm cũng chỉ là tự dâng mình đến tay hắn, mặc cho hắn muốn gì được nấy. Còn việc bắt nàng phải chủ động hầu hạ, nàng vừa không thể buông bỏ lòng tự tôn, lại vừa thực sự không biết phải làm sao.

Sau khi áp môi lên môi Chử Yến, Ngụy Niên liền không biết phải làm gì tiếp theo. Nàng chỉ có thể cố hết sức bám vào người hắn để giữ vững tư thế này.

Nàng thà rằng người này cứ phát điên mà hôn nàng như ở giữa bầy sói, còn hơn là phải đối mặt với tình thế khó xử như hiện tại.

Thế nhưng, Thái tử dường như lại cố tình muốn dày vò nàng như vậy, mặc cho hai cánh tay nàng đã run lên, hắn vẫn sừng sững không hề lay động.

Ngụy Niên đã sắp không trụ nổi nữa rồi.

Cơ thể nàng lơ lửng giữa không trung, chỉ có thể dựa vào việc bám lấy cổ hắn để duy trì. Nàng vừa thầm mắng Thái tử vô sỉ, lại vừa phải nghĩ cách làm cho hắn hài lòng.

Sớm biết thế này, lúc hắn hỏi nàng có muốn học cưỡi ngựa không, nàng đã nên lắc đầu không chút do dự rồi!

Đúng là đầu óc nàng có vấn đề mới tự cho là mình thông minh mà cầu xin hắn dạy cho!

Ngụy Niên bị ép đến đường cùng, chỉ đành thăm dò mà khẽ cử động đôi môi. Nhưng nàng đâu phải là Thái tử, nàng không thể không thầy mà tự thông được!

Hơn nữa, trong lần “dạy học” duy nhất đó, “thầy giáo” lại vô cùng ngang ngược và thô lỗ. Dù cho nàng có tài năng thiên bẩm, học một biết mười, cũng không dám áp dụng ngược lại trên người hắn.

Ngụy Niên không còn cách nào tốt hơn, chỉ đành phó mặc cho số phận, dán chặt vào người hắn rồi khẽ cầu xin: “Điện hạ, thần nữ không biết.”

Chử Yến cuối cùng cũng chịu mở mắt ra, nhưng hắn không định tha cho nàng dễ dàng như vậy. Hắn khẽ nhếch môi, rõ ràng biết rồi mà vẫn cố hỏi: “Không biết gì cơ?”

Ngụy Niên: “...”

Nàng nghiến răng, chỉ hận không thể đá văng kẻ này xuống ngựa. Nhưng nàng không dám, nàng chỉ có thể tỏ ra tủi thân và đáng thương, tiếp tục cầu xin như hắn mong muốn: “Điện hạ, người... động một chút đi ạ.”

Nụ cười trong mắt Chử Yến đột nhiên biến mất.

Hắn nhìn chằm chằm vào người con gái đang bối rối bất an một lúc lâu, rồi đột nhiên vươn tay ôm lấy nàng, để nàng có thể ngồi vững trên cánh tay hắn.

Dù tư thế này khiến Ngụy Niên xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, nhưng ít nhất nàng cũng không cần phải gắng gượng một cách khổ sở nữa.

“Nàng có biết mình đang nói gì không?”

Chử Yến vòng tay còn lại ra sau gáy nàng, khẽ ấn về phía mình, ánh mắt tối sầm lại.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc