Áo Tơ Vàng

Chương 41: Ta hôn không tới

Trước Sau

break

Tô Cẩm vốn đã đoán được hoàn cảnh của Ngụy nhị cô nương ở nhà chẳng mấy dễ dàng, bằng không nàng cũng chẳng đến mức liều mạng bày mưu tính kế Điện hạ. Thế nhưng, điều mà Tô Cẩm vẫn không thể nào ngờ tới chính là, Ngụy gia lại đến cả kỵ xạ cũng chưa từng dạy cho Ngụy nhị cô nương!

Phải biết rằng, trong các yến tiệc lớn nhỏ ở kinh thành, gần một nửa đều có các hoạt động như mã cầu hay thi đấu kỵ xạ. À, nàng ấy nhớ ra rồi. Trước đây, Điện hạ từng cho người điều tra về Ngụy nhị cô nương, và trong số những thông tin hồi bẩm, có một chi tiết đáng chú ý: nàng gần như không bao giờ tham dự yến tiệc.

Chuyện này của Ngụy gia đâu chỉ đơn giản là thiên vị!

Và quả nhiên, Ngụy Niên vừa bước vào trường đua thì Chử Yến đã trông thấy.

Thiếu nữ trong bộ váy màu xanh lục nhạt chiết eo quả thực quá đỗi nổi bật giữa trường đua. Vốn là một người đoan trang, lạnh lùng, vậy mà khi khoác lên mình bộ đồ cưỡi ngựa, cả người nàng bỗng chốc trở nên sống động hẳn lên. Đôi mắt vừa rồi còn long lanh ngấn nước, giờ đây cũng theo đó mà lấp lánh ánh sao, khiến cho vạn vật xung quanh dường như chỉ trong một khoảnh khắc đều trở thành phông nền cho nàng.

Nhưng rồi rất nhanh, ánh sáng trong đôi mắt nàng đã vụt tắt.

Ánh mắt Chử Yến chợt căng thẳng.

Hắn nhận ra trên gương mặt nàng là vẻ hoang mang, bối rối quen thuộc.

Hắn còn chưa kịp nghĩ xem nàng lại định giở trò ma mãnh gì, thì đã nghe thấy Tô Cẩm hỏi: "Ngụy nhị cô nương, tài cưỡi ngựa của cô thế nào?"

Rồi ngay sau đó, hắn thấy nàng nhíu mày, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, đáp: "Ta... không biết cưỡi ngựa."

Một tia nghi hoặc nhanh chóng lướt qua đáy mắt Chử Yến.

Nàng không biết cưỡi nga?

Đích nữ ca Th lang ph, sao có th không biết cưỡi ngựa được ch?

Nhưng rất nhanh, hắn đã hiểu ra.

"Ngụy nhị cô nương không thích cưỡi ngựa sao?"

"Ta không biết."

Chử Yến siết chặt dây cương trong tay, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy mỉa mai.

Ngụy gia này thật đúng là... một ổ rắn chuột!

Đúng lúc Ngụy Niên đến gần, nàng lại vừa hay bắt gặp nụ cười u ám của Chử Yến. Tim nàng bất giác thót lại, những lời đã chuẩn bị sẵn trong đầu bỗng dưng không thể thốt ra được một chữ.

Trông hắn có vẻ không vui lắm. Nếu bây giờ nàng lại nói mình không biết cưỡi ngựa, e là hắn sẽ càng thêm tức giận.

Lỡ như hắn lại nổi điên ném nàng vào chuồng sói một lần nữa, chắc nàng phát điên mất.

Thế nhưng, điều nàng không thể ngờ tới là, người đàn ông kiêu ngạo, ngông cuồng trên lưng ngựa kia lại vươn tay về phía nàng, giọng thản nhiên: "Lên đây."

Ngụy Niên không khỏi chấn động.

Nàng lúc này mới sực tỉnh, với thính lực của hắn, hẳn là đã nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi giữa nàng và Tô Cẩm.

Nàng khẽ mím môi, nhìn xuống bàn tay rộng lớn kia.

Hắn không những không tức giận, mà còn bằng lòng để nàng đi cùng.

Ngụy Niên rõ ràng đã thả lỏng hơn rất nhiều. Nàng bước lên mấy bước, đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.

Tay nàng vừa đặt xuống, hắn liền nắm chặt lấy rồi dùng sức kéo mạnh. Khi chân nàng vừa rời khỏi mặt đất, hắn đã nhanh chóng cúi người ôm lấy eo nàng, nhấc bổng nàng đặt ngồi ngay trước mặt mình.

Đến khi Ngụy Niên hoàn hồn, người đã ngồi nghiêng trên lưng ngựa, nửa thân mình nép sát vào lòng hắn.

Nàng chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là có thể chạm vào cằm hắn. Mùi long diên hương quen thuộc bao bọc lấy nàng, khiến mặt Ngụy Niên nóng bừng lên.

Tuy chưa từng thấy hai người cưỡi chung một ngựa, nhưng nàng cũng hiểu tư thế này của họ không ổn chút nào.

Ngay lúc này, trên đỉnh đầu nàng truyền đến một tiếng cười trầm thấp gần như không thể nghe thấy: "Không biết cưỡi ngựa mà cũng dám nhận lời? Nàng lại định lừa gạt Cô à?"

Giọng điệu quen thuộc này khiến Ngụy Niên lập tức căng cứng cả người. Nàng vội vàng giải thích: "Không phải, thần nữ là... A!"

Nàng còn chưa nói hết câu, Chử Yến đã vung roi ngựa: "Giá!"

Tay hắn không biết từ lúc nào đã rời khỏi eo nàng. Cảm giác mất trọng lượng khi ngựa phi nước đại làm nàng theo bản năng đưa tay ra, ôm chặt lấy eo của Chử Yến.

Ngựa phi như bay, tựa cơn gió lướt ra khỏi trường đua rồi thẳng tiến về phía đỉnh núi. Trong khi đó, Ngụy Niên đã sợ đến mức từ lâu chỉ biết nhắm nghiền mắt, vùi chặt mặt vào lồng ngực Chử Yến.

Chẳng biết đã qua bao lâu, ngựa mới dần chậm lại, bấy giờ giọng nói của Chử Yến mới vang lên bên tai:

"Đây chính là hình phạt cho việc nàng dám qua mặt Cô."

Giọng điệu của Thái tử hơi vút lên, rõ ràng cho thấy tâm trạng hắn đang vô cùng vui vẻ.

Ngụy Niên lấy hết can đảm mở mắt, bấy giờ mới sực nhận ra không biết từ lúc nào mình đã rúc trọn vào lòng Thái tử, hai tay vẫn còn đang ôm chặt lấy eo hắn.

Mặt Ngụy Niên bỗng chốc đỏ bừng lên.

Khi Chử Yến cúi đầu, vừa vặn bắt gặp dáng vẻ e lệ của người con gái trong lòng. Ngay khoảnh khắc ấy, trái tim chắn như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua.

Quả thật, có những chuyện, một khi đã có lần đầu, thì sẽ không thể tránh khỏi việc muốn có lần thứ hai.

Có lẽ, đây chính là cái cảm giác nếm được rồi thì không thể nào quên.

Thế là, Chử Yến khẽ cúi đầu, cất tiếng hỏi: "Nàng có muốn học cưỡi ngựa không?"

Ngụy Niên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chàng.

Hn mun dạy nàng cưỡi nga sao?

"Nữ tử ở kinh thành đa phần đều đã học qua lớp cưỡi ngựa bắn cung." Chử Yến nói tiếp.

Ngụy Niên mấp máy môi, đáy mắt thoáng qua một tia ảm đạm.

Thảo nào Tô Cấm lại hỏi nàng như vậy, thì ra là thế sao? Vậy mà nàng lại chưa từng biết, hóa ra nữ tử khuê các cũng có lớp học cưỡi ngựa bắn cung.

Ngụy Niên nhanh chóng đè nén tâm tư, rồi không chớp mắt nhìn Chử Yến, dịu giọng hỏi: "Điện hạ bằng lòng dạy thần nữ sao?"

Nàng vẫn nhớ, Tô Cấm từng nói con người này chỉ ăn mềm không ăn cứng. Nàng đã thử một lần ở chuồng sói rồi, quả nhiên có tác dụng.

Thế nhưng, lời của Ngụy Niên vừa dứt, đã thấy Chử Yến nhếch môi cười.

Nàng lập tức có một dự cảm chẳng lành, tựa như thỏ con đã sa vào bẫy mà sói giăng sẵn.

"Cô dạy nàng."

Chử Yến nói, một tay giữ dây cương, tay kia đặt lên eo nàng, giọng đầy ý tứ ám chỉ: "Phải dùng cái gì để đổi, đã hiểu chưa?"

Ngụy Niên đương nhiên hiểu, nhưng nàng vẫn không thể tin nổi mà nhìn Chử Yến.

Nàng nhớ rõ ràng lời đồn rằng Thái tử không gần nữ sắc, hơn nữa cách đây không lâu, chính hắn cũng đã nói như vậy... Vả lại, nụ hôn ở chuồng sói mới qua được bao lâu, sao hắn lại muốn...

Quả nhiên, tâm tư của Đông Cung không tài nào đoán được.

"Có đổi không?"

Thấy Ngụy Niên im lặng quá lâu, giọng Chử Yến đã có chút mất kiên nhẫn.

Vẻ mặt thay đổi mấy phen, cuối cùng Ngụy Niên đành bất lực lên tiếng: "Đổi ạ."

Hắn đã đề nghị như vậy, tức là không cho phép nàng từ chối rồi.

Mà nói đi cũng phải nói lại, nàng cũng thật sự muốn học cưỡi ngựa. Dù sao thì hắn cũng đã nói, đây là kỹ năng mà nữ tử kinh thành ai cũng biết. Vả lại, dù gì cũng đã hôn hai lần rồi, thêm một lần này nữa cũng chẳng sao!

Sau khi hạ quyết tâm, Ngụy Niên từ từ ngẩng đầu lên.

Nhưng với tư thế hiện tại, nàng làm cách nào cũng không với tới Chử Yến được.

Nàng im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "Điện hạ, người cúi xuống một chút được không, thần nữ không hôn tới."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc