Áo Tơ Vàng

Chương 14: Bị chó sói cào

Trước Sau

break

Từ khi nàng bắt đầu có ký ức, nàng đã biết, Ngụy phụ Ngụy mẫu càng yêu thương Ngụy Ngưng hơn, dù là việc học hành, hay nữ công, bọn họ đều chỉ quan tâm đến Ngụy Ngưng; lúc đó nàng còn nhỏ, còn chưa biết mình không phải con gái Ngụy gia, bị đối xử phân biệt như vậy, trong lòng nàng tự nhiên rất khó chịu.

Để lấy lòng bọn họ, nàng cố gắng làm mọi việc thật tốt, chỉ để có được một lời khen ngợi, nhưng dần dần nàng phát hiện ra, nàng càng làm tốt, bọn họ càng không thích nàng.

Đặc biệt là khi nàng làm tốt hơn Ngụy Ngưng, sắc mặt của bọn họ lại càng khó coi hơn.

Mà mỗi khi như vậy, Ngụy Ngưng sẽ luôn thân thiết kéo tay nàng, nũng nịu nói tỷ tỷ thêu hoa thật đẹp, chữ viết thật đẹp...

Giọng nói lấy lòng của nàng ta còn mang theo sự dè dặt, như thể sợ nàng giận chó đánh mèo với nàng ta vì sự thiên vị của Ngụy phụ Ngụy mẫu, thậm chí có lúc, nàng ta còn vừa khóc vừa tức giận nói muốn đi đòi lại công bằng cho nàng.

Những lúc như vậy, nàng tất nhiên sẽ không để nàng ta đi.

Hơn mười năm như vậy, nàng đối với người muội muội này tất nhiên là toàn tâm toàn ý, yêu thương hết mực, chưa từng có nửa điểm đề phòng.

Trong ấn tượng của nàng, muội muội đơn thuần vô hại, đáng yêu thẳng tính, tuy thỉnh thoảng sẽ gây ra chút rắc rối nhỏ, cầu xin nàng đi giải quyết hậu quả, nhưng đều là những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, nàng cũng vui vẻ giúp nàng ta chu toàn.

Như việc nhờ nàng hoà giải, trước đây cũng không phải là không có.

Vì vậy, mặc dù nàng và Tề Vân Hàm không quen biết nhau, nàng vẫn đồng ý với Ngụy Ngưng.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Ngụy Ngưng sẽ hại nàng.

Mãi cho đến sau khi chết, tận tai nghe Ngụy Ngưng ở trước mộ nàng vạch trần sự thật tàn nhẫn, nàng mới hiểu, tất cả những gì Ngụy Ngưng làm trước đây, đều là vì muốn có được sự tin tưởng của nàng, đẩy nàng xuống địa ngục, giẫm lên thi thể của nàng, làm rạng danh Ngụy gia.

Ngụy Nguyên thu hồi suy nghĩ, đầu ngón tay gần như đâm vào thịt.

Có lẽ, nàng nên cảm ơn Ngụy Ngưng vì đã thú nhận tất cả mọi chuyện trước mộ nàng, nếu không, lúc này nàng vẫn chưa hiểu tại sao Ngụy gia lại đối xử với nàng như vậy, nàng cũng sẽ không bao giờ biết, muội muội hiền lành trong mắt nàng, lại có một mặt đáng sợ như vậy.

Ngụy Nguyên không gặp được Tề Vân Hàm, khi nàng xuống núi, xe ngựa của Tề gia đã rời đi.

Xe ngựa của Ngụy gia vẫn dừng ở chân núi, thấy nàng, phu xe ngẩn ra, nghi ngờ hỏi: "Nhị cô nương sao lại ăn mặc như vậy?"

Sau đó, phu xe phát hiện vết thương trên cổ nàng, kinh ngạc nói: "Nhị cô nương bị thương?!"

Ngụy Nguyên quan sát sắc mặt của hắn ta, liền hiểu phu xe không biết gì về chuyện hôm nay.

Cũng đúng, chuyện này càng ít người biết càng tốt, hơn nữa phu xe không có tác dụng gì trong kế hoạch hôm nay, Ngụy Ngưng không cần phải tốn nhiều tâm tư như vậy.

"Nhị cô nương, Xuân Lai cô nương đâu?" Phu xe thấy Ngụy Nguyên không trả lời, cũng không dám hỏi tiếp, chỉ là mãi không thấy Xuân Lai xuất hiện, liền ngó về phía bậc thang đá, hỏi.

Ngụy Nguyên im lặng một lúc, sau đó đưa tay lau khóe mắt, giọng trầm xuống: "Đây là quần áo của cung nữ trong Hương Sơn biệt viện, Xuân Lai..."

"Xuân Lai đã chết."

Nàng nói xong, làm như khẽ nấc một tiếng, rồi xách váy lên xe ngựa.

Để lại phu xe ở tại chỗ kinh ngạc hoảng loạn.

Chết, chết rồi?!

Hương Sơn biệt viện là hành cung của Đông cung, nhị cô nương khi nào lại có liên quan đến Thái tử điện hạ? Xuân Lai cô nương sao lại đột nhiên chết như vậy? Vết thương của nhị cô nương là do đâu mà có?

"Về thôi."

Phu xe ngẩn người hồi lâu, mãi đến khi giọng nói của Ngụy Nguyên lại vang lên, hắn ta mới giật mình, theo bản năng lên xe ngựa, giật dây cương: "Giá!"

Xe ngựa đã đi được một đoạn đường dài, phu xe mới miễn cưỡng tiêu hóa được tin tức vừa nghe được.

Hắn ta quay đầu nhìn xe ngựa với ánh mắt phức tạp, hôm nay chẳng qua chỉ là một cuộc hẹn bình thường giữa Nhị cô nương và Tề cô nương, sao hắn ta lại cảm thấy, hình như đã xảy ra chuyện gì rất lớn.

Còn về việc tại sao Xuân Lai chết, vì liên quan đến Thái tử điện hạ nên hắn ta không dám nghĩ kỹ.

Nhưng trong lòng hắn ta hiểu rõ, cái chết của Xuân Lai cô nương không thể tách rời khỏi Thái tử điện hạ, vết thương của Nhị cô nương cũng vậy.

Phu xe lặng lẽ thở dài, Nhị cô nương người tốt, nhưng gia chủ và phu nhân lại quá thiên vị, vốn đã khó khăn trong phủ, bên cạnh cũng chỉ có một Xuân Lai cô nương bầu bạn, bây giờ Xuân Lai cô nương không còn nữa, tình cảnh của Nhị cô nương càng thêm khó khăn.

Nhưng bọn họ là hạ nhân, cũng không giúp được gì cho nàng.

Hiện tại, cũng chỉ có Tam cô nương mới có thể an ủi Nhị cô nương.

Phu xe nghĩ đến động tác lau khóe mắt của Nhị cô nương vừa rồi, liền vung roi ngựa tăng tốc.

Nhị cô nương từ trước đến nay luôn trầm ổn thanh nhã, dù chịu bao nhiêu ấm ức cũng sẽ không để lộ ra ngoài, bây giờ như vậy, xem ra cái chết của Xuân Lai cô nương đã đả kích Nhị cô nương quá lớn, hắn ta chỉ muốn nhanh chóng đưa Nhị cô nương về phủ, nào ngờ, ngày hôm nay, hắn ta không còn đợi được Nhị cô nương nữa, chỉ đợi được tin tức Nhị cô nương giết người vào tù.

Ngụy Nguyên ngồi trong xe ngựa, ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên.

Nếu Thái tử biết nàng đổ cái chết của Xuân Lai lên đầu hắn, không biết có lại cho nàng thêm một nhát dao nữa không.

Nhưng vừa rồi nàng cũng không nói dối, còn phu xe hiểu lầm suy đoán thế nào, lại truyền ra sao, thì không liên quan đến nàng nữa.

Ngụy Nguyên cố gắng tìm lý do để an ủi bản thân, nhưng vẫn khó giấu được sự chột dạ, mãi đến khi xe ngựa dừng lại trước cửa Ngụy gia, nàng mới đè nén sự bất an này xuống, dụi mắt đến đỏ hoe, chậm rãi xuống xe ngựa.

Ngụy Nguyên ngẩng đầu nhìn tấm biển của Ngụy gia, đứng trên bậc thang đá hồi lâu không nhúc nhích.

Trong tất cả những lời Ngụy Ngưng nói trước mộ nàng, câu nàng thích nhất, chính là nàng không phải con gái Ngụy gia.

Nàng không phải con gái ruột của Ngụy gia, thật tốt.

Như vậy, nàng có thể trả thù mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

"Nhị tỷ tỷ!"

Một giọng nói ngọt ngào vang lên.

Ngụy Nguyên chậm rãi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một cô nương mặc váy hồng, xách váy, vẻ mặt lo lắng chạy về phía nàng.

Ngụy Nguyên siết chặt hai tay đặt trước bụng.

Nếu nàng không biết sự thật, không nhìn thấy bộ mặt thật đằng sau lớp mặt nạ của nàng ta, nhất định sẽ nghĩ nàng ta đang lo lắng cho mình.

Diễn xuất như vậy, không đi làm diễn viên thật đáng tiếc.

"Nhị tỷ tỷ, sao tỷ lại bị thương!" Ngụy Ngưng chạy đến trước mặt Ngụy Nguyên, ngẩng lên khuôn mặt trong sáng, hỏi dồn.

Ngụy Nguyên nhìn nàng ta, cố gắng đè nén cơn hận thù ngập trời, giọng nói bình tĩnh: "Bị chó sói cào."

 

 

 

 

break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc