Xuân Lai ngã xuống đất, đôi mắt mở to vẫn còn mang theo sự sợ hãi.
Ngụy Nguyên chậm rãi cúi đầu, nhìn đôi bàn tay dính đầy máu, đờ đẫn và tê liệt.
Lần đầu tiên nàng tỉnh dậy nhìn thấy khuôn mặt của Xuân Lai, nàng đã muốn giết nàng ta, bây giờ, nàng ta thật sự chết trong tay nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng giết người, nàng rất sợ hãi, tim như muốn nhảy ra ngoài.
Nhưng không thể phủ nhận, trong lòng nàng rất hả hê.
Xuân Lai là tai mắt mà Ngụy phu nhân đặt bên cạnh nàng, sau mười sáu năm lừa dối, một sớm đẩy nàng xuống địa ngục.
Đối với người như vậy, nàng không có lý do gì phải nương tay.
Ngụy Nguyên run run môi, chậm rãi cúi người, dùng bàn tay dính máu khép mắt cho Xuân Lai.
Chử Yến nhìn thấy tất cả hành động của nàng, trên mặt thoáng qua một tia bất ngờ.
Nhưng rất nhanh hắn lại cảm thấy lẽ ra phải như vậy.
Ngay từ đầu biểu hiện của nàng đã rất bình tĩnh, hắn rạch cổ nàng, nàng cũng không kêu lên một tiếng, cung nữ xử lý vết thương cho nàng, nàng cũng không hề kêu đau.
Đúng là khác với những nữ tử hắn từng gặp.
Như vậy, giữ lại một mạng cho nàng cũng không sao.
Dù sao hắn cũng là nhất ngôn cửu đỉnh.
Chử Yến chậm rãi đứng dậy, nhìn xuống người con gái đang ngồi bệt dưới đất, vô cùng chật vật: "Nhớ kỹ cái giá phải trả hôm nay."
Đi ngang qua Trường Phúc, Chử Yến không quay đầu lại nói: "Cho nàng một bộ y phục cung nữ."
Cứ coi như là, thưởng cho nàng đã lựa chọn đúng.
Trường Phúc sai người khiêng thi thể Xuân Lai đi, bước đến trước mặt Ngụy Nguyên, đưa tay ra đầy thương cảm: "Ngụy cô nương, đứng dậy đi."
Đây thật sự là một cô nương bất hạnh.
Trong một ngày bị muội muội ruột hãm hại, bị nha hoàn thân cận phản bội đã đáng thương rồi, lại còn gặp phải điện hạ nhà bọn họ, thật sự là quá quá quá bất hạnh mà.
Ngụy Nguyên chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn.
Trường Phúc hiểu ý, cười vô cùng ôn hòa: "Biệt viện không có chó săn, điện hạ vừa rồi chỉ là dọa Ngụy cô nương thôi, thi thể của Xuân Lai sẽ được tìm chỗ chôn cất tử tế."
Ngụy Nguyên cúi đầu ừ một tiếng, nàng không quan tâm thi thể của Xuân Lai sẽ đi đâu, nàng chỉ cần biết được xử lý tốt là được, nếu không bị người khác phát hiện ra nàng sẽ càng phiền phức hơn.
Ngụy Nguyên vịn tay Trường Phúc chậm rãi đứng dậy, không biết là do quỳ quá lâu, hay là do quá sợ hãi, khoảnh khắc đứng dậy chân nàng lại không có chút sức lực nào.
Trường Phúc đã sớm dự liệu được, dùng sức đỡ nàng dậy, đợi nàng hồi phục lại, Trường Phúc mới nói: "Ở đây chỉ có quần áo cũ của cung nữ, uất ức cho Ngụy cô nương rồi."
Ngụy Nguyên khách sáo gật đầu cảm ơn.
Đối với nàng mà nói, đây không phải là uất ức, mà là ban thưởng.
Y phục cung nữ của biệt viện Thái tử, có thể tạm thời bảo vệ mạng sống của nàng.
Nhưng khi Ngụy Nguyên thay quần áo xong, đứng bên ngoài vườn hoa, nàng mới đột nhiên ý thức được điều gì đó.
'Nhớ kỹ cái giá phải trả hôm nay'
Câu nói cuối cùng của Thái tử vẫn còn văng vẳng bên tai, rõ ràng, hắn đang nói với nàng, nếu nàng còn dám lợi dụng hắn, lần sau, người chết chính là nàng.
Nhưng, hắn lại đưa y phục cung nữ cho nàng.
Mặc bộ y phục này trở về, nhất định sẽ gây ra không ít náo động, chỉ cần nàng muốn khiến những người đó kiêng dè, tạm thời án binh bất động, thì khó tránh khỏi phải nói dối một chút, điều đó có nghĩa là, nàng vẫn phải lợi dụng hắn.
Khóe môi Ngụy Nguyên hiện lên một nụ cười chua xót.
Người này thật sự là...
"NGAO...OOO!"
Vài tiếng sói tru đột nhiên vang lên.
Ngụy Nguyên sững sờ.
Đây là ban ngày, hơn nữa tiếng sói rất gần...
Nàng dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt trắng bệch.
Hắn không nuôi chó săn, nhưng hắn nuôi sói!
Tên điên này!
Ngụy Nguyên không dám ở lại lâu hơn nữa, bước nhanh ra khỏi biệt viện, sợ người kia đổi ý, bắt nàng đi cho sói ăn.
Nàng đột nhiên nghi ngờ lời nói của Trường Phúc.
Xuân Lai chắc chắn đã vào bụng sói rồi.
Nhưng điểm này nàng đã đoán sai, Chử Yến chướng mắt Xuân Lai, cho sói ăn còn sợ bẩn chuồng sói, nhưng người cũng không được chôn cất, mà bị ném vào bãi tha ma.
Chử Yến đứng bên ngoài chuồng sói, nghiêng đầu nhìn bóng dáng vội vã trên con đường nhỏ, khóe môi nhếch lên một nụ cười vui vẻ, sau đó sai thị vệ khiêng thịt sống vào chuồng sói.
Trường Phúc lặng lẽ nhìn cảnh tượng này: "..."
Tại sao điện hạ lại luôn dọa Ngụy cô nương?
"Nô tài sai người âm thầm đưa Ngụy cô nương xuống núi nhé?" Trường Phúc không hiểu, thu hồi suy nghĩ nói.
Chử Yến liếc mắt nhìn: "Ngươi khá quan tâm đấy."
Trường Phúc nghe vậy liền biết là đã được đồng ý, cười nói hai tiếng có lỗi rồi đi sắp xếp.
-
Ngụy Nguyên xuống núi rất nhanh.
Không hoàn toàn là vì sợ sói, mà là nàng muốn gặp Tề Vân Hàm.
Nàng và Tề Vân Hàm kỳ thực không thân thiết lắm, chỉ là gặp nhau vài lần trong yến tiệc, nói chuyện phiếm vài câu, ngược lại là Ngụy Ngưng rất thân thiết với nàng ấy.
Hôm trước, Ngụy Ngưng trở về nước mắt lưng tròng kéo tay áo nàng, nói mình lỡ lời đắc tội với Tề Vân Hàm, nhưng nhất thời không xuống nước được để xin lỗi, liền cầu xin nàng hẹn Tề Vân Hàm đến chùa Hương Sơn thắp hương, nàng liền nhân cơ hội này cầu xin Tề Vân Hàm tha thứ.
Lúc đó không thấy gì, bây giờ nghĩ lại, lời nói này lại đầy sơ hở.
Vậy mà nàng lại tin.
Bởi vì trước khi nàng bị bắt vào tù, chưa từng nghi ngờ Ngụy Ngưng.
Ngụy Ngưng giả vờ quá giỏi.
Nàng lớn hơn Ngụy Ngưng một tuổi, từ nhỏ Ngụy Ngưng đã rất bám nàng, dù là có đồ ăn ngon, hay được đồ chơi mới, Ngụy Ngưng đều sẽ chia sẻ với nàng ngay lập tức, trước chín tuổi, Ngụy Ngưng đều ngủ chung giường với nàng.