Ánh Trăng Sáng Luôn Bị Các Nam Chính Điên Phê Cưỡng Chế Yêu

Chương 3

Trước Sau

break

Tâm nguyện của bạch nguyệt quang trong cuốn ŧıểυ thuyết này là khiến nam chính Cố Nghiên yêu mình say đắm, dù biết rõ bản chất độc ác của cô gái này rồi.

Lục Quỳ nhìn tin nhắn mới từ nữ chính.

[Làm kẻ thứ ba chen vào hôn ước của người khác mà cô tự hào lắm à?]

[Ba mẹ cô dạy cô thế nào mà không biết đó là hành động trơ trẽn à?]

[Nếu Cố Nghiên thấy những thứ này, biết bộ mặt thật của cô thì cô nghĩ anh ta còn thiên vị cô nữa không hả?]

Rõ ràng là tức đến phát điên rồi.

Nữ chính vốn không phải kiểu bạch liên hoa nghèo khó yếu đuối, nếu không, hồi nhỏ đã chẳng có cơ hội giao thiệp với nam chính.

Chỉ có thể nói là vì tình yêu, cô ấy quỳ xin… ừm… quỳ thấp đến tận tro bụi, vậy mà vẫn không nỡ trách nam chính một câu.

Lục Quỳ không tiếp tục đôi co vô nghĩa với nữ chính, bởi điều đó chỉ làm hạ thấp phong thái của một bạch nguyệt quang.

Trong cốt truyện gốc, bạch nguyệt quang mang tính cách kiêu ngạo, bề ngoài luôn tỏ ra yếu đuối, dịu dàng, lương thiện nhưng thực chất, ngoài nam chính ra thì cô ta chẳng coi ai ra gì.

Dĩ nhiên là phong thái của bạch nguyệt quang cũng thuộc hàng đỉnh cao. Mọi thứ về cô ta đều hoàn hảo: khí chất thanh lạnh, nhan sắc tuyệt mỹ, học vấn và tài năng xuất chúng, từng được một đại sư piano quốc tế nhận làm đệ tử cuối cùng. Có thể nói là cô ta mang một thân hào quang, được mệnh danh là đệ nhất danh nữ kinh thành.

So với nữ chính cũng xuất thân thượng lưu, ngoài gia thế, nữ chính chẳng có điểm nào sánh nổi bạch nguyệt quang. Nhưng ngay cả gia thế, nhờ sự hỗ trợ không ngừng của nam chính qua nhiều năm cũng đã bỏ xa nữ chính một khoảng cách lớn.

Điều này càng khiến bạch nguyệt quang khinh thường nữ chính, căm ghét cô ấy tận cùng. Trong mắt cô ta, nữ chính chỉ là một kẻ mọi mặt đều thua kém, vậy mà dám “cóc ghẻ mơ ăn thịt thiên nga”, dơ bẩn nhòm ngó nam chính, thậm chí dùng thủ đoạn hèn hạ để đính hôn với hắn. Thật là vô liêm sỉ và đê tiện.

“Mèo con đang làm gì thế?” Giọng nói lười biếng, khàn khàn của nam chính bất chợt vang lên sau tai như lông vũ khẽ lướt qua trái tim khiến tim Lục Quỳ khẽ giật thót.

Cố Nghiên vừa tỉnh giấc, gương mặt tuấn tú còn ngái ngủ, hàng mi dài khép hờ đầy vẻ lười nhác. Hắn vươn tay, bàn tay to lớn đặt lên chiếc bụng căng tròn đau nhức của cô, như đang đo đạc độ phồng của nó rồi chậm rãi trượt lên, năm ngón tay dần bao phủ lấy một bên bầu ngực mềm mại.

Xoa nắn và siết chặt.

Khoảnh khắc bàn tay hắn ấn xuống chiếc bụng căng phồng, Lục Quỳ hít vào một hơi, cảm giác chất lỏng bị khóa chặt bên trong như cuộn trào, vừa căng tức vừa nặng nề.

Lại một buổi sáng chẳng chịu buông tha cho cô rồi.

“Miêu Miêu, bảo bối ngoan, anh yêu em…” Người đàn ông vừa tận hưởng cơ thể cô, vừa thì thầm lời yêu, buông tha đôi môi cô, dịu dàng hôn lên má, lên khóe môi để xoa dịu. Dù nghe tiếng cô khóc, hắn không hề dừng lại, ngược lại càng hưng phấn, siết chặt vòng eo cô, không cho cô cơ hội trốn thoát dù chỉ một chút.

Nam chính có chút biến thái trong người.

Ban đầu Lục Quỳ không hề biết điều này. Mãi đến lần đầu tiên, khi cô mười tám tuổi, dùng chiêu “dục cầm cố túng” để lên giường với nam chính, sau khi hắn phá vỡ lớp màng ấy lại rút ra. Lúc đó, cô hoang mang, nghĩ đến đủ mọi khả năng, nhưng không ngờ Cố Nghiên lại cúi xuống, vẻ mặt say mê chậm rãi liếʍ sạch từng chút máu nơi ấy.

 Quyển 1 -

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc