1.
Hoa tươi, rượu vang, bánh kem, bóng bay.
Khương Trì thâm tình kéo tay tôi nói rằng chúng tôi đã cùng nhau đi qua mười năm.
“Bắt đầu từ ngày chúng tôi kết hôn, tôi đã thề rằng, cả đời này sẽ đối xử tốt với Đình Đình...”
“Bộp bộp bộp bộp...”
Bạn bè người thân vỗ tay không ngớt.
Vài người bị lời phát biểu này làm cho cảm động, lén lút dùng khăn giấy lau nước mắt.
Một người đàn ông oai phong lẫm liệt tài giỏi như vậy, mười năm như một vẫn hết lòng yêu thương người vợ vô cùng bình thường của mình, ai nhìn vào cũng đều tin tưởng tình yêu đó là thật.
Nếu không phải hôm nay tôi phát hiện ra bí mật của Khương Trì, tôi cũng sẽ tin sái cổ.
2.
“Thật khiến người ta hâm mộ quá đi, Đình Đình cậu thật có phúc.”
Chị em tốt của tôi đứng bên cạnh vừa lau nước mắt vừa ghen tỵ nhìn chúng tôi.
“Cậu cũng thật có phúc đó.”
Lời của tôi vừa nói ra, toàn trường trở nên vô cùng yên tĩnh.
Năm ngoái, chồng của cô ả phá sản, anh ta lên một chiếc tàu đánh cá đi Malaysia tìm cơ hội trở lại.
Một lần đi tìm cơ hội này đi hết những hai năm, trong thời gian đó ngay cả một con cá mặn anh ta cũng không gửi về cho vợ. Nhà cửa bị ngân hàng tịch thu, chị em tốt của tôi chỉ có thể đem con cái về nhà mẹ đẻ ở, nói cô ta có phúc, nghe thế nào cũng thấy châm chọc.
Trong chớp mắt, bầu không khí xấu hổ bao trùm, cô ta muốn khóc cũng khóc không xong, trông đáng thương như mớ rau cải héo ngoài chợ vậy đó.
“Trần Đình say rồi, mọi chuyện đều là hiểu lầm thôi.” Khương Trì một bên lên tiếng hòa giải, một bên nháy nháy ra hiệu với tôi.
“Phải, là tôi say rồi, còn nghĩ là mấy năm trước cơ, đáng đánh quá, đáng đánh quá!” Tôi cười đẩy Khương Trì ra, nâng ly đối diện với ‘bạn thân’.
Nhìn thì thấy là xin lỗi đó, nhưng những người đang ở đây đều là tay già đời, có ai mà nghe không ra sự châm chọc trong lời nói của tôi.
Nói xong câu đó tôi giả vờ không nhìn thấy vẻ xấu hổ trên mặt cô ta xoay người rời đi.
3.
Nếu như là mười mấy năm trước, không chừng mấy gã đàn ông bàn bên cạnh đã lao tới làm anh hùng cứu mĩ nhân rồi, bởi vì trong đó có vài người thời còn đi học đều đưa nhờ tôi chuyển gửi thư tình cho cô ta.
Đáng tiếc, không có nếu như.
Những thanh niên từng viết thư tình gửi cho hoa khôi thời còn đi học bây giờ hầu hết đã cưới vợ sinh con, hiện vợ ngồi ngay bên cạnh, dù cho có thương tiếc cũng không thể nào ra mặt vì một người phụ nữ khác ở trước mặt vợ mình.
Điểm này đến thằng ngu còn hiểu, chỉ có Khương Trì là không biết.
Trông hắn chẳng khác gì chó liếm bâu lấy ả bạn thân của tôi giải vây giúp cô ta, còn sợ người khác không biết chuyện mờ ám của hắn chắc.
“Chậc chậc, kỉ niệm mười năm ngày cưới mà chồng mình lại bâu lấy người phụ nữ khác, thú vị quá đi!”
Không cần quay đầu lại, tôi cũng biết người đó chính là Phương Thu Bạch, cái giọng điệu cà trớn, không nghiêm túc khiến người ta ghét cay ghét đắng như vậy dù cho có bị đốt thành tro tôi cũng không lầm được.
Tôi quay đầu lại, trên mặt treo nụ cười giả tạo chuyên nghiệp.
“Cậu vẫn độc miệng như xưa.”
“Như nhau thôi.”
Không biết vì sao từ trên gương mặt đáng ghét của Phương Thu Bạch tôi thấy được một tia hoài niệm.
Chắc chắn là ảo giác.
Tôi ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì không cụng ly với Phương Thu Bạch, cùng cậu ta sang bàn bên cạnh ngồi tiếp tục đấu.
4.
“Đình Đình, chúng ta cần nói chuyện.”
Sau khi bữa tiệc kết thúc, tiễn xong khách khứa, Khương Trì đỡ ‘bạn thân’ còn đang rơm rớm nước mắt của tôi lại đây.
Tôi khẳng định đôi cẩu nam nữ này muốn kiếm chuyện.
“Nói đi.”
Tôi tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống.
“Em cần phải nói xin lỗi Tô Văn.” Dáng vẻ điệu bộ làm như chính nghĩa lắm, lại thêm cả đóa hoa trắng nhỏ bên cạnh kia khóc suốt cả bữa tiệc chưa ngớt, ai không biết lại tưởng tôi đã làm ra chuyện ác tày trời gì đấy.
“Nếu tôi không xin lỗi thì sao?”
Quả thật tôi bị hắn chọc cho tức đến bật cười, tại sao trước kia tôi không phát hiện ra Khương Trì lại có mặt chính nghĩa dũng cảm đến như vậy chứ.
“Anh......Em......” Khẳng định Khương Trì không bao giờ ngờ tới tôi từ trước luôn ngoan ngoãn thuận theo nay lại phản bác lại hắn.
“Sao nào, anh muốn ly hôn với tôi à? Hay là bây giờ chúng ta đi luôn đi?” Tôi nói luôn trọng điểm, lười phải nói lan man với đôi cẩu nam nữ này.
Câu này nói xong khiến cả Khương Trì và Tô Văn đều ngây người.
“Cái này, Đình Đình, cậu đừng kích động, giữa cậu với Tiểu Trì chắc chắn có hiểu lầm gì đó, hai người cứ từ từ nói chuyện, mình đi trước đây!”
Lúc này cô ta eo không đau chân không mềm, cũng không cần người đỡ, xách túi lượn rồi.
Nhìn dáng người trông khỏe mạnh vô cùng, khéo khi cho tham gia thi chạy bộ cũng không thành vấn đề ấy chứ.
5.
Tô Văn đi rồi, còn lại tôi với Khương Trì mắt to trừng mắt nhỏ.
“Bằng không, anh theo tiễn cô ta đi?”
Khương Trì hít sâu một hơi, khôi phục dáng vẻ nho nhã mà tôi quen thuộc trước kia.
“Đình Đình, Tô Văn là bạn tốt của chúng ta mười mấy năm, em không nên đối xử với cô ấy như vậy, làm như vậy là quá xúc phạm đến người khác.”
Tôi đã từng yêu thích vẻ ôn tồn lễ độ này của Khương Trì bao nhiêu thì hiện tại càng chán ghét hắn bấy nhiêu.
“Tôi xúc phạm cô ta đấy, cô ta có thể làm gì nào? Gọi ông chồng đang trốn nợ về đánh tôi sao?”
“Trần Đình!”
Quả nhiên chỉ cần nhắc đến chồng của Tô Văn, Khương Trì sẽ đổi chất.
“Làm sao vậy, tôi nói không đúng à?” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Khương Trì đến khi ánh mắt hắn bắt đầu trốn tránh.
“Được rồi, anh biết mà, em vẫn luôn mong chờ đến ngày kỷ niệm mười năm ngày cưới của chúng ta, Tô Văn không thành thật ở nhà giải quyết nợ nần nhà cậu ấy, lại chạy đến đây tìm vận rủi, anh nói em sao có thể không tức giận chứ.”
Tôi nắm lấy tay Khương Trì lắc lắc.
Thái độ Khương Trì trong nháy mắt hòa hoãn lại, “Cô ấy cũng chưa nói gì mà...” Khương Trì trở tay nắm lấy tay tôi, “Cô ấy một mình nuôi đứa nhỏ cũng không dễ dàng...”
Tôi lập tức hất tay Khương Trì ra, “Đau lòng? Chẳng bằng anh đi giúp cô ta đi?”
“Không phải ý đó, em nghĩ đi đâu vậy.” Khương Trì xấu hổ xoa tay.
Tuy rằng khách khứa đều ra về hết rồi, nhưng trong hội trường còn không ít nhân viên phục vụ, trận khắc khẩu vừa rồi khiến họ chú ý nhìn về phía này, tôi lười nói tiếp với Khương Trì, bỏ mình hắn ở lại thanh toán, còn bản thân thì về nhà trước.
6.
Chuyện đầu tiên khi về đến nhà, chính là thu dọn đống giấy bị tôi xé rách tung tóe trên giường kia.
Tôi, Trần Đình, hơn ba mươi năm nay đây là lần đầu tiên phải chịu nhục nhã lớn như vậy.
Bạn tốt nhất của tôi, người chồng tôi yêu vô cùng, lại hợp tác lừa dối tôi như một con ngốc, một lần lừa chính là mười năm.
Tôi nhặt đống giấy vụn trên giường, trong trang giấy đã bị xé nát tràn đầy tình yêu của Khương Trì dành cho Tô Văn.
Khương Trì thích Tô Văn mười bảy năm.
So với cuộc hôn nhân của chúng tôi còn nhiều hơn bảy năm.
Từ lúc gặp nhau đến lúc có tình cảm, nhật kí của Khương Trì, mỗi một chữ đều hoài niệm về tình yêu của hắn và Tô Văn.
Mỹ lệ lại u sầu.
Trong nhật kí của Khương Trì Tô Văn chính là hoa đinh hương.
Đáng tiếc hoa đinh hương quá đẹp đẽ mà Khương Trì chỉ là cái chậu đất nung không trồng nổi.
Mặc cho chậu đất nung cố gắng, nhưng hoa đinh hương vẫn bị đem trồng vào trong chậu sứ.
Chậu đất nung rất khổ sở, nuối tiếc không nguôi, vì thế hoa đinh hương thiện lương đã giới thiệu bạn tốt của mình là bồ công anh cho chậu đất nung.
Chậu đất nung vô cùng cảm động, quyết định cưới bồ công anh từ đó đem tình cảm dành cho hoa đinh hương trong giấu kín thật sâu trong đáy lòng.
Đúng vậy, tôi chính là cây bồ công anh ngốc nghếch kia.
Nửa đầu cuốn nhật ký kết thúc vào ngày chúng tôi kết hôn.
Trong nhật ký Khương Trì viết: [Tôi không còn tư cách yêu hoa đinh hương nữa. Có lẽ bồ công anh mới là đóa hoa thuộc về tôi.]
7.
Nếu nói nửa đầu cuốn nhật kí khiến tôi phẫn nộ, thì nửa sau khiến cho tôi ghê tởm.
Có lẽ là sau khi kết hôn đã mài nhẵn nhụi phần văn chương nghệ thuật trong Khương Trì.
Ước chừng khoảng sáu, bảy năm Khương Trì không viết nhật kí.
Cho đến ba năm trước đây.
Không sai, chồng của Tô Văn phá sản.
Chậu sứ tinh xảo vỡ rồi, chậu đất nung cảm thấy đã tìm lại được chính mình.
8.
Sau khi biết tin chồng của Tô Văn phá sản, Khương Trì đầu tiên còn đau buồn về vận mệnh của ánh trăng sáng, tiếp đến là mừng như điên.
Đặc biệt là sau khi chồng của Tô Văn xuất ngoại, Khương Trì vui vẻ đến mức chỉ thiếu chút đốt hai quả pháo ăn mừng.
Đoạn thời gian đó, Khương Trì thường xuyên lấy cớ tăng ca, thật ra là mang quà đi gặp Tô Văn.
Khi đó Tô Văn bị bọn người đòi nợ khiến cho mệt mỏi sợ hãi, có người giúp đỡ đương nhiên mừng rỡ, vì thế mỗi lần có người tới đòi nợ cô ta lập tức gọi điện cho Khương Trì. Hai người họ cứ vậy âm thầm duy trì mối quan hệ ái muội này.
Nếu chỉ có như vậy, tôi tuy rằng có tức giận cũng không đến nỗi mất bình tĩnh như vậy.
Chuyện mà thật sự khiến tôi không thể chịu đựng được xảy ra ngày 10 tháng trước.
Ngày đó là ngày mừng thọ 60 tuổi của bố tôi, cũng là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời Khương Trì hắn viết trong nhật ký.
Mừng thọ 60 tuổi gần như đã là cả một đời người, cả nhà chúng tôi đều rất coi trọng ngày này, vì muốn tổ chức cho bố lễ mừng thọ long trọng nhất, tôi đã lên kế hoạch nói với Khương Trì từ một tháng trước, ngày đó bất kể có chuyện gì cũng phải có mặt đúng giờ.
Khương Trì tất nhiên đáp ứng.
Nhưng rồi đến ngày mừng thọ, mãi cho đến khi bữa tiệc kết thúc, đến cái bóng của Khương Trì cũng không thấy.
Ngay cả các bà con xa dưới quê cũng bắt xe đến dự, đây thân là con rể lại vắng mặt, có thể tưởng tượng ra được bố tôi tức giận như nào rồi. Tôi chỉ có thể một bên gọi điện cho Khương Trì, một bên tìm lý do giúp hắn.
Buổi tối trở về, tôi dĩ nhiên là cãi nhau một trận với Khương Trì, hắn lại không tức giận, chịu đánh chịu mắng, chính là một bộ dạng hồn vía lên mây.
Sau đấy, tôi đọc nhật ký của hắn mới biết được, ngày đó tôi đi trước để đến sắp xếp tiệc mừng thọ, Khương Trì tuy chậm chạp đi sau nhưng vẫn là có tới, chẳng qua đi nửa đường hắn nhận được điện thoại của Tô Văn, nói bọn đòi nợ lại đến nữa.
Một bên là mừng thọ bố vợ, một bên là ánh trắng sáng cầu giúp đỡ, Khương Trì không nghĩ ngợi lập tức quay đầu đến nhà Tô Văn.
Có thể thấy vì chưa lấy được tiền, nên lần này công ty đòi nợ đã đổi một người tàn nhẫn hung ác hơn.
Tôi không có duyên được gặp người này, chỉ biết sơ sơ qua nhật ký của Khương Trì, người này cao lớn vạm vỡ, nghe nói vừa vào cửa đã trực tiếp cắm đao trên mặt bàn, dọa cả nhà Tô Văn sợ hãi rúc lại thành đoàn.
Với cơ thể thấp bé không đến hai lạng thịt của Khương Trì kia, tất nhiên không đủ trình để đọ sức với vị tráng hán này. Nhưng Khương Trì lại không đành lòng làm ánh trăng sáng của mình thất vọng, đầu óc nóng lên, đồng ý giúp Tô Văn trả nợ mới tiễn được vị này đi.
Vị này hung ác tàn nhẫn là hung ác chứ không ngu ngốc, không có khả năng chỉ vì một hai câu nói của Khương Trì mà tin, trước khi đi gã lục soát lấy hết tiền mặt trên người Khương Trì, còn ép khương Trì kí vào giấy nợ.
Khương Trì giúp Tô Văn trả nợ vì lí do gì chỉ cần là người trưởng thành đều rõ ràng, Tô Văn cũng không ngoại lệ.
Vì để nắm chặt gã Khương Trì coi tiền như rác này, cô ta chủ động giữ hắn ở lại.
Tiếp đó chuyện gì nên hay không nên xảy ra đều đã xảy ra.
Trong nhật ký Khương Trì viết: “Đây là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.”
Nhìn đến một câu này, tôi tức giận nắm chặt tay đến mức trắng bệch.
Được lắm Khương Trì, ******, ***.
Nội dung tôi muốn nói, phát ra phỏng chừng không được hay cho lắm.
9.
Nếu bạn cho rằng ngoại tình là điểm mấu chốt của Khương Trì, vậy bạn đã sai lầm rồi.
Điểm mấu chốt của đôi cẩu nam nữ này còn xa hơn nhiều so với bạn tưởng tượng.
Trước đó đã nói qua Khương Trì ra mặt trả nợ thay cho Tô Văn, nhưng mà đến phòng tân hôn còn phải dựa vào nhà vợ mà nói, số tiền đó không thể nghi ngờ là một số tiền khổng lồ.
Tuy rằng mấy năm nay Khương Trì kiếm được cũng không ít, cũng tích kiệm được kha khá, nhưng so sánh với khoản nợ kia thì còn khuya mới đủ, huống hồ, tiền tích kiệm của chúng tôi trước kia đều để chung một tài khoản ngân hàng, Khương Trì động tới ít còn không sao, nhiều khẳng định sẽ bị tôi phát hiện.
Có lẽ có người cho rằng, ly hôn là được rồi không phải sao?
Đương nhiên không được, phòng ở của chúng tôi hiện tại là tài sản riêng trước hôn nhân của tôi, cho dù có ly hôn, Khương Trì cũng không có phần. Hơn nữa một đống nhà cũ của cha mẹ tôi đứng tên ở khu phố cổ nằm trong danh sách quy hoạch của nhà nước, khoản bồi thường đó cha mẹ tôi chuẩn bị lấy ra để mua nhà mới cho chúng tôi.
Khương Trì tính toán rất khá, muốn chờ khoản bồi thường về đến tay, đem phòng ở hiện tại bán đi mua nhà mới, như vậy tài sản trước hôn nhân sẽ chuyển thành tài sản chung của hai vợ chồng.
Khương Trì đem kế hoạch nói cho Tô Văn, Tô Văn ngoài miệng nói làm như vậy không tốt, nhưng rất nhanh đã bày cho hắn một kế hoạch càng độc ác hơn.
Bọn họ chuẩn bị chờ sau khi bán phòng ở xong rồi nghĩ cách vu hãm tôi ngoại tình, như vậy chẳng những có thể lấy được nhiều tiền hơn, còn có thể khiến mọi người nghĩ tôi có lỗi trong vụ ly hôn.
“Văn Văn thật đúng là một cô gái lương thiện, tôi nhất định phải bảo vệ cô ấy thật tốt.” Khương Trì viết trong nhật ký.
Được lắm, đúng là hay thật, như vậy mà gọi là lương thiện? Khương Trì sợ là mắt mù rồi!
Nếu tôi đã biết sự thật, tất nhiên sẽ không có khả năng tiếp tục với Khương Trì, chỉ là hiện tại mà ly hôn thì quá lời cho bọn họ.
Tôi cần phải tìm cách trả thù đôi cẩu nam nữ này.
Bất quá, việc cấp bách bây giờ là xử lý tốt quyển nhật ký đã bị tôi xé nát này, hiện tại còn chưa tới lúc ngả bài với Khương Trì.
10.
Chờ đến khi tôi thu dọn xong những mảnh giấy nhỏ, thời gian đã trôi qua hai tiếng đồng hồ.
Lúc này điện thoại của tôi bỗng sáng lên.
“Tinh tinh!”
Là tin nhắn của Khương Trì.
“Đình Đình, công ty có việc đột xuất cần anh đến tăng ca, em không cần chờ anh, nghỉ ngơi sớm đi.”