Ánh Trăng Năm Ấy [Điên Phê]

Chương 9

Trước Sau

break

Ân Tình nhìn chằm chằm vành tai ửng đỏ của hắn, không dám lên tiếng nữa.

Nàng tự nhận mình khá thính tai, tinh mắt, nhưng hiện giờ nàng chẳng nghe thấy gì. Nhưng thấy ánh mắt hắn đầy vẻ nặng nề, nàng cũng không dám nói thêm.

"Biết khinh công không?" Hắn liếc mắt hỏi nàng.

"Biết một chút... nhưng..." không được tốt lắm.

Nhưng chưa nói hết, thiếu niên đã bật ra hai chữ: "Theo kịp."

Vừa dứt lời, nàng đã thấy hắn thân thủ nhanh nhẹn, động tác cực nhanh.

Một cú lộn mình, liền mạch nhảy vọt lên ngọn cây, gần như không hề dừng lại. Ân Tình chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn trong màn đêm trùng điệp từ một vệt đỏ biến thành một chấm đỏ nhỏ.

Ân Tình thất sắc kinh hãi, tốc độ nhanh như vậy, không sợ nàng quay lưng bỏ chạy sao?

Nàng cảm thán thì cảm thán, nhưng trong lòng cũng hiểu rằng hắn đây là có chỗ dựa mà không sợ hãi. Nếu hắn thật sự chạy đi mất, có lẽ chỉ cần nàng quay đầu lại, hắn đã như quỷ  dính chặt lấy nàng.

Ân Tình vận dụng khinh công độc môn của Côn Luân – "Phi Hồng", nhưng càng đuổi càng mệt, thở hổn hển.

Trước kia ở núi Côn Luân, nàng vẫn còn cảm thấy khinh công của mình trong số các đồng môn, trừ huynh trưởng ra, cũng coi như đủ để khoe khoang. Nhưng giờ đây khi bước chân vào giang hồ, nàng mới biết núi cao còn có núi cao hơn.

Huynh trưởng từng nói, nội tức của nàng không đủ, dù khinh công có tốt đến mấy cũng không địch lại việc khí đoản(hơi thở ngắn). Giờ đây xem ra, quả nhiên không sai.

Bóng dáng màu đỏ bay bổng phía trước đột nhiên dừng lại.

Ân Tình vui mừng trong lòng, cuối cùng cũng đến nơi rồi sao?

Nàng tăng tốc bước chân, dừng lại phía sau hắn, chớp mắt nhìn hắn, còn chưa kịp thở phào.

Đã bị thiếu niên xách lên như một con gà con, tóm lấy vạt áo sau gáy nàng, nhấc bổng lên.

Hắn cằn nhằn khuôn mặt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn: "Chậm quá! Phiền chết đi được."

Thiếu niên đứng như trúc, đi như mây trôi, bước chân như gió, cảnh vật xung quanh vụt qua như tàn ảnh.

Ân Tình không khỏi cảm thán trong lòng: Nhanh thật!

Nhanh hơn rất nhiều so với lúc nàng đi theo sau hắn. Chẳng biết qua bao lâu, bên cạnh nàng đột nhiên vang lên một tiếng xé gió.

"Vút —" Một ám khí lấp lánh hàn quang mang theo một luồng kình phong mạnh mẽ từ sâu trong rừng cây phía sau lao tới.

"Cẩn thận!" Ân Tình khẽ nhíu mày. Ám khí tới rất mạnh. Thiếu niên buông tay, ôm lấy eo nàng, nghiêng người né tránh.

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Vừa tránh được một cái, lại có một cái khác bay tới từ phía sau. Vì Ân Tình đang ở trong lòng, thiếu niên nhất thời không kịp né tránh, đành rút kiếm trong sáo ra chặn ngang mặt.

Giữa ánh chớp điện quang, chỉ nghe tiếng "đinh" một cái, ám khí va vào thân kiếm.

"Không hay rồi!" Thiếu niên nghiến răng thầm kêu. Ám khí này đến quá mạnh, dù dùng sáo ngắn cản bớt một phần công lực nhưng vẫn không thể khiến nó dừng lại. Thiếu niên dùng sức dưới chân, liên tiếp lùi về sau mấy bước, rồi xoay người giữa không trung... sau đó mới miễn cưỡng đáp xuống một cành cây.

Thiếu niên đứng vững trên cành, đặt nàng xuống, tay phải nắm chặt cây sáo ngắn.

Thiếu niên nheo mắt lại, nhìn quanh: "Trốn đông trốn tây, sao không ra mặt đánh một trận?"

Một người áo đen xuất hiện trên bóng trăng. Chiếc áo choàng khẽ lay động, ẩn hiện dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, trên trán có một chấm đỏ, tay cầm một đoạn tiêu xương trắng hếu rợn người.

Thiếu niên nắm chặt cây sáo ngắn. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, nhìn thẳng vào người áo đen, trong mắt ẩn chứa sát ý cuồn cuộn.

Trong không khí chợt có cảm giác căng thẳng như kiếm đã tuốt khỏi vỏ, cung đã sắp lên tên.

Sáo dài và sáo ngắn, người áo đen và thiếu niên đối mặt trong im lặng.

Thiếu niên đặt sáo ngang môi, thổi lên một khúc nhạc như dòng chảy xiết đang cuộn trào.

Bỗng nhiên tiếng sáo vang vọng khắp nơi, như khúc nhạc ai oán than khóc.

Khí phách hùng hồn như sông núi lay động, du dương uyển chuyển như tiếng đàn lẻ loi trong đêm xuân.

Bốn phía bỗng truyền đến những tiếng "xào xạc", đó là tiếng gì?

Ân Tình khẽ nhíu mày, nhìn kỹ.

Đập vào mắt nàng, không biết từ lúc nào đã bò đầy các loại ngũ độc: rết, nhện, rắn độc, bọ cạp...

Ân Tình giật mình, cảnh tượng dày đặc như vậy thật không dễ nhìn.

Nhưng người áo đen kia vẫn bất động, toàn thân lạnh như băng, giống như một pho tượng điêu khắc bằng băng. Những con trùng kia quấn quanh người hắn thành từng vòng, vậy mà lại không dám lại gần hắn.

Những độc vật kia dường như đang sợ hãi thứ gì đó.

Thiếu niên hừ nhẹ một tiếng: "Có kẻ lợi hại hơn đang ở bên cạnh sao?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc