''Ngươi!"
Đáng ghét! Tức chết mất! Rõ ràng biết nàng không biết võ công mà còn nói như vậy.
"Ta không biết võ công, ngươi đây là ỷ mạnh hiếp người, đâu tính là anh hùng hảo hán."
Lời vừa dứt nàng mới chợt nhớ ra, người đang đứng trước mặt nàng đây chính là một tiểu ma đầu chính hiệu từ đầu đến chân a.
Hắn không nhanh không chậm nói: "Tục ngữ có câu, anh hùng thì khí đoản (anh hùng thì chết sớm) , ai thèm làm anh hùng chứ?"
Ân Tình giận dữ nghiến răng, nhưng không tài nào làm gì được hắn, đành phải xuống nước: "Ngươi là người của Cổ Môn. Cổ Môn ẩn thế đã lâu, nếu ta chết, chắc chắn sẽ tìm thấy manh mối trên thi thể ta. Tóm lại, ngươi chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đâu!"
Ân Tình bất mãn trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt ướt át không hề có sức sát thương, ngược lại giống như đang làm nũng.
"Cũng xem như thông minh."
Cổ Môn đã biến mất gần trăm năm, có thể liếc mắt nhận ra lai lịch của hắn không phải chuyện dễ: "Tuy nhiên, ngươi đang —"
"Đe dọa ta?" Giọng điệu lạnh lẽo.
"Đe dọa ngươi thì sao? Dù sao ngươi cũng sắp giết ta rồi!" Nàng không biết mượn đâu ra dũng khí, nghển cổ nhìn hắn, lại có chút khí thế của trâu non không sợ cọp.
Sắp chết rồi thì còn sợ ai nữa!
"Kẻ cuối cùng dám đe dọa ta, cỏ trên mộ đã cao ba trượng rồi." Khóe môi thiếu niên cong lên đầy châm biếm.
"Giết ngươi thì sao?" Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, đôi mắt dài hẹp đen kịt liếc xéo nàng, lưỡi dao xoay chuyển, khẽ nâng cằm nhỏ nhắn trắng muốt của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve: "Phi tang xác chết dễ dàng hơn nhiều. Nhưng mà lớp da này cũng thật đẹp, lột ra có lẽ có thể vẽ thành một bức tranh mỹ nhân đẹp nha."
"Ngươi ngươi ngươi —" Sao lại có kẻ ngay trước mặt nàng mà lại bàn tính chuyện giết nàng như vậy chứ?
"Ta thì sao?"
"Ngươi gây nhiều tội ác! Sẽ bị trời phạt đó!" Ân Tình không chớp mắt nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc nói: "Sách nói rồi, kẻ xấu sẽ xuống mười tám tầng địa ngục, qua núi đao, xuống biển lửa, chịu mọi cực hình."
"Ngươi — quay đầu làm bờ, đừng làm người xấu nữa được không?" Nàng chớp chớp mắt, dường như muốn dùng lý lẽ để thuyết phục hắn: "Hãy bắt đầu từ việc không giết ta, được không?"
Ân Tình đắc ý tính toán.
Quả thật là — ngây thơ đến đáng yêu.
"Ha ha ha ha..." Thiếu niên nghe xong bật cười lớn, hắn đột nhiên rút kiếm về, ôm bụng cười nghêng ngả: "Phái Côn Luân vậy mà lại nuôi được một kẻ như ngươi —"
Tiếng cười của thiếu niên trong trẻo và sạch sẽ. Hắn chưa nói hết câu, nhưng lại khiến Ân Tình đang nhìn chằm chằm hắn phải sững sờ.
Mái tóc như sương tuyết, được búi cao gọn gàng.
Trong lúc nói cười với nàng, mái tóc bay lượn, mày cong cong. Cái vẻ không câu nệ tiểu tiết mà ôm bụng cười lớn này, lại càng thêm tươi sáng rạng rỡ, thanh thoát, chẳng khác gì một thiếu niên bình thường.
Nhưng trong chớp mắt, hắn lại trở về dáng vẻ âm trầm không tiếng động, vô cảm nhìn nàng: "Nếu người của Côn Luân phái ai cũng ngây thơ như ngươi, thì đã chết hết từ lâu rồi."
"Tuy nhiên..." Thiếu niên đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Ánh mắt hắn không hề kiêng dè, như loài rắn lạnh lẽo, đang nhìn một con mồi bị nó siết chết đến sắp tắt thở.
Hắn bỗng cong môi, nở một nụ cười. Thiếu niên có đôi môi đỏ răng trắng, đương nhiên là đẹp, nhưng những chiếc răng nanh nhỏ sắc nhọn sáng bóng trong đêm lại có vẻ rợn người.
Giọng thiếu niên trong trẻo hòa cùng tiếng leng keng của trang sức bạc trôi nổi trong gió, nghe đặc biệt dịu dàng và lôi cuốn.
Nhưng lọt vào tai Ân Tình, lại như tiếng quỷ la sát thì thầm, khiến nàng lạnh sống lưng: "Ta vẫn còn thiếu một con Cổ Mẫu, chi bằng ngươi lấy thân mình làm vật dẫn Cổ — ta sẽ tha cho ngươi một mạng?"
Giọng điệu của hắn nghe như thể hắn đã đại từ đại bi lắm rồi.
Lời còn chưa dứt, từ kẽ tóc thiếu niên bò ra một con rắn dài màu đỏ, to bằng hai ngón tay. Nó cuộn mình trên cánh tay thiếu niên, dáng vẻ vô cùng thân mật.
Nó từ từ trườn dọc theo đường cơ bắp mỏng manh mà gầy gò của hắn đến đầu ngón tay, thè cái lưỡi rắn đỏ tươi ra về phía nàng.
"Xì xì" vài tiếng, Ân Tình gần như chết đứng. Một con ve mặt quỷ vẫn chưa đủ, giờ lại thêm một con rắn đỏ nữa.
"Tiểu Hồng ra rồi." Thiếu niên mỉm cười, đôi mắt cong cong thành hình vòng cung: "Tiểu Hồng vốn nhút nhát, không bao giờ dễ dàng lộ diện trước người khác, xem ra nó cũng rất thích đề nghị của ta."
"Cổ Mẫu... là gì?" Ân Tình ngây ngốc nhìn hắn, cẩn thận hỏi.
Thiếu niên nghiêng đầu suy tư một lát, hàng mày đẹp khẽ nhíu lại, hơi băn khoăn mở lời: "Giải thích thế nào cho tốt đây, tóm lại là — để chúng sống trong người ngươi thôi."
"Sống trong...?" Nàng đã bắt đầu sợ hãi rồi.
Hắn từ từ nở nụ cười, đáy mắt gợn sóng, như mặt hồ bị sóng nước làm khuấy động, ngữ khí lại khiến người ta rùng mình: "Chúng sẽ chui vào qua các lỗ trên người ngươi, lấy máu thịt làm thức ăn. Ngươi không thích sao? Bảo bối của ta còn nghe lời hơn con người nhiều."
Ân Tình đứng như trời trồng, chỉ cảm thấy hắn toát ra một vẻ ngây thơ gần như trẻ con, nhưng nếu nhìn kỹ, dưới lớp vỏ bọc tưởng chừng vô hại ấy lại ẩn chứa một trái tim tàn nhẫn và lạnh lùng.