Ánh Trăng Năm Ấy [Điên Phê]

Chương 6

Trước Sau

break



"Đao kiếm vô tình, xin... xin đừng... nông nổi." Ân Tình run rẩy vươn một ngón tay, đẩy nhẹ thanh kiếm của hắn ra, hàng mi cũng run bần bật, nhưng suy nghĩ lại nhanh chóng xoay chuyển.

Đáng sợ quá...

Không, phải bình tĩnh... đừng sợ!

Không thể chỉ lo run rẩy, càng run càng hù dọa người ta. Đã có gan lén lút xuống núi thì phải có gan chịu đựng, nàng phải suy nghĩ kỹ xem nên làm thế nào...

Ân Tình ép mình trấn tĩnh lại, đôi mắt đen láy đảo một vòng. Dù thế nào, nàng cũng phải làm rõ thiếu niên trước mặt rốt cuộc là ai.

Không phải chính phái, lại dùng đồ bạc làm trang sức, còn điều khiển côn trùng — nàng bỗng lóe lên một ý nghĩ, nhớ đến một môn phái từng rất thịnh hành nhưng giờ đã chìm vào quên lãng.

Tương truyền, ở sâu trong mười vạn ngọn núi lớn ở Miêu Cương, có một bang phái nổi danh về cổ độc — Cổ Môn.

Đệ tử trong môn phái này đa số đều sống ẩn mình trong núi sâu, thung lũng hẻo lánh, tận dụng đầm lầy độc và rừng rậm ở Miêu Cương để tìm kiếm những loài côn trùng có thiên phú, dùng chúng để nuôi cổ, luyện cổ, và điều khiển cổ.

Giang hồ đồn rằng, người của Cổ Môn đều vì lợi mà làm. Họ dùng cổ trùng đã luyện hóa để hoành hành trong giang hồ, chuyên làm những chuyện mua bán đen tối. Nếu không may chọc giận họ, sẽ chuốc lấy họa sát thân.

Cổ trùng khi rơi xuống sẽ không phát ra tiếng động, thường giết người vô hình, thậm chí có kẻ đến chết cũng không biết mình chết vì thứ gì.

Cách đây trăm năm Cổ môn từng rất phát triển hưng thịnh.

Nhưng vì người học cần có tư chất thông minh, và phải chịu được cảnh ở trong núi sâu quanh năm tìm trùng để luyện cổ, lại còn không được tự do tự tại như các môn phái khác, nên giờ đây Cổ môn đang dần dần bước tới suy thoái.

Cũng chính điều đó đã khiến cho môn phái này đến tận bây giờ, càng ngày trở nên bí ẩn khôn lường, không ai biết rõ được tung tích.

Ân Tình vừa mừng vừa sợ. Mừng vì vừa ra khỏi Côn Luân đã có thể gặp được kỳ nhân xuất thế này. Sợ vì tính mạng nhỏ bé của mình đang bị kỳ nhân này nắm trong tay, nàng nhìn chằm chằm con ve mặt quỷ sắp sửa bò từ tay hắn lên người nàng.

Nàng đưa tay ra, những ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng đặt lên đốt ngón tay đang nắm kiếm của hắn, đẩy nhẹ ra: "Xin... xin thiếu hiệp hãy nương tay."

Thiếu niên khẽ sững sờ, cảm giác mềm mại, tinh tế trên tay thật xa lạ.

Nàng không dùng nhiều sức, nhưng lại dễ dàng đẩy thanh kiếm của hắn ra một phân.

Hắn nhếch mày, nụ cười đầy châm biếm: "Giữ ngươi lại để làm gì?"

Điều này khiến Ân Tình ngây người, nàng lắp bắp trả lời: "Ta... ta biết..."

"Biết gì?"

"Ta biết y thuật, biết cứu người..."

"Cần ngươi cứu người làm gì?" Thiếu niên cười khẩy một tiếng, như thể nghe được chuyện nực cười nhất trên đời: "Ngươi cho rằng: ta là Bồ Tát à? Ta từ trước đến nay không thích cứu người —"

Trăng như lưỡi câu màu bạc. Một vệt sương trắng phủ lên đôi mày tú lệ của thiếu niên, hắn nắm chặt cây sáo ngắn, khẽ nâng lên, lưỡi kiếm mỏng dính vào cằm nàng. Khuôn mặt tinh xảo yêu dị của hắn hiện lên một nụ cười: "Ta từ trước đến nay chỉ thích giết người."

Ân Tình muốn khóc thật sự nhưng ngay lúc này lại không thể nào khóc ra nổi một giọt nước mắt, nàng hết cách thật rồi: "Ngươi đừng giết ta mà, bảo ta làm gì ta cũng là hết."

"Thật sao?" Thiếu niên kéo dài giọng ở cuối câu, giọng nói như một cái móc nhỏ, móc lấy tâm can con người.

"Ừm... ừm." Nàng gật đầu lia lịa.

"Nếu ta muốn ngươi giết người thì sao?"

Hắn nói một cách hờ hững, như thể giết người là chuyện hiển nhiên.

Đôi mắt cong như trăng khuyết của nàng mở to, ngây người nhìn hắn, nửa ngày không thốt nên lời.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc