Ánh Trăng Năm Ấy [Điên Phê]

Chương 5

Trước Sau

break

Nội dung chương 5


"Đừng qua đây!" Ân Tình hoảng loạn tột độ, nàng thực sự sợ con côn trùng này.

Khi đến gần, thiếu niên mới nhìn rõ cô gái đang run rẩy trước mắt mình. Nàng sở hữu một dung nhan đẹp tựa hoa phù dung, làn da trắng ngần, thân hình mảnh mai, dáng vẻ tú lệ, tựa như vầng trăng non trong vắt.

Đặc biệt là đôi mắt, trong veo như nước hồ thu, mỗi cái liếc nhìn, mỗi cái nhíu mày, đều như hoa đào tháng ba, hoa mai tháng hai, vừa thanh tao lại vừa diễm lệ.

Hơi thở hơi khô nóng, thiếu niên khẽ cụp mi.

Quả là một "lớp da" xinh đẹp hiếm có, nếu dùng để luyện thành cổ vừa thuần hóa được thì thật là thích hợp.

Thiếu niên cười âm hiểm, trong chớp mắt xoay cổ tay, một đạo hàn quang lóe lên, cây sáo ngắn đã kề vào cổ nàng, để lộ lưỡi kiếm sắc bén giấu bên trong, chỉ cách yết hầu nàng một tấc.

Thiếu niên mày kiếm sắc lạnh, không chút lưu tình, đẩy thêm một phân: "Nói, ngươi là ai?"

Ân Tình từ nhỏ không tu luyện nội công, nên nàng rất thích học kiếm đạo và võ công. Nàng xuất thân danh môn, lại có thiên tư thông minh, chỉ cần là tồn tại võ công trong thiên hạ, nàng chỉ cần nhìn qua là có thể hiểu được sáu, bảy phần.

Ngay khoảnh khắc hắn xuất kiếm, Ân Tình liền bừng tỉnh khỏi cơn kinh hãi.

Hắn không phải sơn quỷ.

Hắn là người.

Lại còn là một thiếu niên cao thủ thâm tàng bất lộ, che giấu khí tức, hành tung vô thanh vô tức (không tiếng động).

Khiến nàng nhất thời nhìn lầm, tưởng hắn là sơn quỷ.

Nhưng nàng nhớ, sư tôn từng nói:

— Người còn đáng sợ hơn quỷ.

Sư tôn còn nói, người ăn thịt người sẽ không nhả xương.

Ân Tình rùng mình một cái, muốn lùi lại. Thiếu niên nguy hiểm "ừm" một tiếng, đẩy kiếm tới, kề sát vào huyệt đạo chí mạng của nàng: "Muốn chạy?"

"Không... không dám..." Nàng cười khan một tiếng, không dám nhúc nhích nữa.

Bỗng nhiên, nàng chợt nhớ lại lời đồn huynh trưởng từng kể trong giang hồ: "Thà va đao ngang, còn hơn gặp kiếm trong sáo."

"Kiếm trong sáo" cũng như dao giấu trong tay áo, là một chiêu hiểm độc nổi tiếng, thường dùng để đánh úp đối thủ, thấy máu là đoạt mạng. Đây là loại võ công bị các môn phái chính phái khinh bỉ.

Và chiêu mà thiếu niên xấp xỉ tuổi nàng đang sử dụng, chính là "kiếm trong sáo".

Nếu chỉ dùng sáo ngắn làm vũ khí, giang hồ cũng có một môn phái tên là Trường Lạc Cung, các đệ tử của họ giỏi dùng âm thanh để giết người. Đáng tiếc, quy định của Trường Lạc Cung vô cùng nghiêm ngặt, ngoại trừ gần đây xuất hiện một Tư Đồ Khanh vô pháp vô thiên, tự xưng "Diêm Vương cũng không dám giết", thì chỉ có nữ đệ tử.

Hắn ta toát ra khí chất âm u, hiển nhiên tuyệt đối không phải người trong chính phái võ lâm.

"Không nói sao?" Thiếu niên nghiêng đầu, ngón tay ấn gần lưỡi kiếm, khẽ rạch một đường máu  trên chiếc cổ trắng nõn của nàng.

Hắn nở một nụ cười lạnh lẽo: "Lớp da này, bảo bối của ta chắc chắn có thể ăn sạch sành sanh."

Ân Tình chỉ cảm thấy rợn tóc gáy, sợ đến mức run cầm cập.

Thiếu niên đưa tay lên môi, thổi ra một tiếng huýt sáo chói tai.

Theo động tác của hắn, có tiếng gì đó leng keng trong gió. Ân Tình thấy tai trái hắn đeo một chiếc khuyên tai tua rua bằng bạc, đang leng keng va chạm theo gió.

Từ phía sau chiếc khuyên bạc ấy, đột nhiên chui ra một con ve mặt quỷ toàn thân là màu xanh. Con ve đó có hình dạng cực kỳ đáng sợ, tựa như mang theo gương mặt của quỷ dữ. Cánh nó đập nghe như là tiếng quỷ dữ đang hét, vo ve không ngớt.

Ân Tình nổi hết cả da gà, nàng chăm chú nhìn con ve mặt quỷ đang từ từ bò về phía mình, sợ đến mức khuôn mặt ngây dại, trong lòng thầm kêu: "Xong rồi!"

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc