Ánh Trăng Năm Ấy [Điên Phê]

Chương 13

Trước Sau

break

“Còn ngươi thì sao — vẫn chưa biết ngươi tên gì?”

Ân Tình dựa vào gốc cây mà hắn đang nằm.

Một người nằm trên cây, một người dựa lưng vào thân cây, cùng ngẩng đầu ngắm một vầng trăng khuyết. Nhìn từ xa, trông họ như kim đồng ngọc nữ trong tranh, đang cùng nhau tận hưởng đêm lành.

Lúc này mây tan sương tan, trời trong mây quang, trăng sáng như gương, tựa hồ trải một lớp sương bạc xuống mặt đất.

Xung quanh là một mảnh tĩnh lặng, chỉ còn tiếng ve kêu hòa cùng tiếng gió, xuyên qua rừng cây, lướt qua lá, từ từ thổi tới. Bóng cây lay động, rọi lên mặt hai người những vệt trăng loang lổ.

Thiếu niên rất lâu không trả lời, ngay lúc Ân Tình nghĩ rằng hắn đã ngủ rồi.

Bỗng có một tiếng, nhỏ như tiếng muỗi kêu, thoáng chốc tan biến trong gió.

“Yến Quy, Yến trong chim én, Quy trong bất quy.”

Giọng hắn rất nhẹ, chất giọng thiếu niên vốn trong trẻo sáng láng tựa hồ pha lẫn vài phần men say không biết từ đâu tới.

Thêm một chút trầm ấm, như ngọn gió đêm nay, hòa cùng ánh trăng, từ từ làm say lòng người.

“Ngươi chưa ngủ à? Ngươi không nói gì cả, ta còn tưởng ngươi ngủ rồi…” Giọng nói trong trẻo ngọt ngào của thiếu nữ xen lẫn một chút ngạc nhiên vui sướng.

“‘Do hữu yến quy lai’, thật hay.” Nàng chân thành cảm thán, hắn có một cái tên khiến người ta bất chợt nghĩ đến mùa xuân.

Nàng chống cằm suy nghĩ, nghĩ đến cảnh chim én trở về, hoa xuân nở như tuyết, gió xiên mưa bụi lại là một mùa xuân, thật đẹp biết bao.

“Giống như mùa xuân đến vậy.”

Yến Quy nghe nàng hình dung, không khỏi ngẩn người. Giọng nói của nàng trong đêm trong trẻo giòn tan, vang lên cùng tiếng khuyên tai của hắn bị gió thổi, leng keng leng keng, như tiếng nước reo từ xa, nghe ra cũng không còn ồn ào nữa.

Hắn cúi đầu liếc nhìn, chỉ thấy ánh trăng tan chảy, mênh mông rải xuống, lấp đầy trong mắt Ân Tình.

Đôi mắt thiếu nữ sáng như sao, thấy hắn nhìn sang, đôi mắt lại cong cong tựa vầng trăng khuyết, nở một nụ cười rạng rỡ với hắn. Trong khoảnh khắc ấy, cả mùa xuân như bừng nở.

Tâm trí Yến Quy khẽ chững lại, hắn dường như đã nhìn thấy cả một mùa xuân trong đáy mắt nàng.

Khóe môi thiếu niên lạnh lùng nhếch lên, để lộ một nụ cười cực nhạt, mà ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.

Hắn nói là “Quy” trong “bất quy” (không trở về), nàng lại nghĩ ngay đến “Quy” trong “quy lai” (trở về).

Than ôi vạn sự vạn vật, mỗi người đều nhìn từ những góc độ khác nhau, có lẽ cũng chính vì vậy, thế gian này mới muôn màu muôn vẻ.

Ân Tình khẽ mấp máy môi, định nói thêm gì đó.

Thì nghe hắn cất giọng lạnh lùng: “Buồn ngủ rồi, đi ngủ.”

Thật là hung dữ, không thèm để ý đến hắn nữa.

Ân Tình nhăn mũi, lè lưỡi, làm mặt quỷ về phía trên cây, còn vung vẩy mấy nắm đấm nhỏ vào không trung, nhe răng trợn mắt một hồi.

Hừ, dù sao thì hắn cũng không nhìn thấy.

“Ái da—” một viên sỏi nhỏ ném trúng đầu nàng, Ân Tình ngẩng lên.

Thì thấy thiếu niên nheo mắt, nghiêng đầu nhìn sang, cười với nàng một cách âm hiểm: “Chê lưỡi dài quá ta nhổ giúp ngươi có được không?”

Đúng là gặp ma, tên này cái gì cũng thấy.

Ân Tình toát mồ hôi lạnh, nàng lập tức ngồi ngoan ngoãn lại, không dám làm bậy nữa: “Vừa rồi không phải ta, ngươi nhìn nhầm rồi…”

Không đánh đã khai, chính là thế này đây.

Thiếu niên cười khẩy: “Im miệng, ngủ mau.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc