Ân Tình mặc cho hắn kéo đi, một tay che mặt: “Đừng… ta sai rồi, hu hu hu…”
“Còn khóc nữa, thì ta ném ngươi đi cho sâu ăn.” Thiếu niên thong thả nghịch chiếc ám khí trong tay, buông một câu nhẹ bẫng.
Ân Tình bĩu môi nín bặt, trong lòng bất mãn cả vạn lần nhưng cũng không dám nói ra, chỉ sợ tiểu ma đầu này thật sự đem nàng đi nuôi cổ.
Nhưng may là bây giờ hắn đã trúng độc, biết đâu có thể dựa vào đó mà tìm một con đường sống. Ân Tình chớp chớp mắt nhìn hắn, vẻ lấy lòng hiện rõ trên mặt.
Nàng giả vờ nghiêm túc nhìn hắn: “Ngươi trúng độc không nhẹ đâu.”
Thiếu niên có động tác linh hoạt, hồng y bay phấp phới, nhảy một cái lên cây. Hắn gối hai tay sau đầu, mặc cho mái tóc bạc xõa tung, trông như ánh trăng đêm len lỏi trên mặt đất.
“Ta nói thật đó.” Ân Tình lặp lại một lần nữa.
Thiếu niên vắt chân, khẽ đung đưa, vẻ bất cần mà “Ờ” một tiếng.
Phản ứng lạnh nhạt này y hệt như lúc nghe nàng nói mình đến từ phái Côn Lôn.
Ân Tình trợn tròn mắt, gân cổ gọi hắn: “Ngươi không nghe thấy à, ngươi trúng độc rồi!”
“Kinh mạch tắc nghẽn, nếu để lâu không tan sẽ dẫn đến khí hư không thông, độc huyết ứ đọng, đan điền khí huyết không lưu chuyển được, phải dùng châm cứu để thải độc rồi kết hợp với thuốc…”
Ân Tình đang thao thao bất tuyệt thì thấy thiếu niên nhíu mày, cơ thể run lên thấy rõ, sắc mặt còn trắng hơn lúc nãy một phần.
Hắn ôm lấy cổ họng, một vệt máu chảy ra từ khóe môi, hắn qua quýt dùng ngón tay lau đi.
“Ngươi sao vậy?”
Ân Tình nhớ lại mạch tượng lúc nãy, chất độc này rõ ràng đã tích tụ từ lâu, nói là nguy hiểm thì chưa đến mức, nhưng nếu mặc kệ không chữa thì không được.
“Vẫn như cũ, quen rồi.”
Trên gò má trắng bệch của thiếu niên còn vương vài vệt máu, nhưng hắn không thèm để ý, nụ cười trên môi không giảm, ngược lại còn tôn lên khuôn mặt tựa ngọc như đóa hồng mai trên nền tuyết trắng, mang một vẻ yêu dị lạ thường.
Giọng hắn lười biếng, vừa nghe đã biết là không xem trọng cơ thể mình: “Không sao.”
“Sao lại như vậy?” Ân Tình nhíu mày, nghĩ mãi không ra: “Độc của ngươi từ đâu mà có?”
Thiếu niên ngáp một cái: “Kẻ chơi cổ thì ai mà không có chút độc trong người.”
“Ý ngươi là…” Ân Tình đột nhiên bừng tỉnh: “Ngươi đang dùng chính mình để nuôi cổ?!”
Nàng lập tức hiểu ra những con côn trùng đáng sợ kia từ đâu mà đến, hóa ra, là dùng chính cơ thể hắn làm vật chủ.
Hắn nhìn nàng với vẻ không quan tâm, thoáng chút mỉa mai: “Thế mà cũng không nhìn ra? Xem ra y thuật của ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Ân Tình có chút không cam tâm, mở miệng nhưng lại không thể phản bác. Phái Côn Lôn là môn phái tu luyện kiếm đạo, không giỏi y thuật.
Nàng về cơ bản là tự học thành tài qua các loại y thư, chỉ có một sư thúc trình độ làng nhàng thỉnh thoảng chỉ điểm vài câu.
“Độc của ngươi… xem ra đã nhiều năm rồi, ngươi đã nuôi bao nhiêu loại cổ?”
Nàng muốn biết trong người hắn có bao nhiêu cổ trùng.
“Quên rồi.” Thiếu niên dường như đang buồn ngủ lắm rồi, mắt lim dim, ngáp liên tục, uể oải đáp: “Chắc cũng có mấy trăm loại.”
“Mấy trăm loại?!” Ân Tình kinh hãi thất sắc.
Cổ thuật âm độc đáng sợ, thường chỉ một loại cũng đủ khiến người ta sống không bằng chết.
Hắn mang trong mình hàng trăm loại cổ mà vẫn sống được đến giờ, thật sự là một kỳ tích.
“Ừm…” Giọng thiếu niên rất trầm, mang theo cơn buồn ngủ nặng trĩu: “Cổ trùng đa phần đều rất mỏng manh, rời khỏi cơ thể không lâu sẽ chết. Người điều khiển cổ không có cổ mẫu, chỉ có thể tự nuôi trong người.”
Lúc này Ân Tình lại không biết nói gì cho phải.
Thảo nào hắn muốn nàng làm cổ mẫu — hóa ra là muốn chia bớt một ít cổ trùng cho nàng.
Nàng nhớ đến một lời đồn tình cờ nghe được từ rất lâu, nói rằng người nuôi cổ đa phần đều chết vì bị cổ trùng của chính mình cắn trả.
Ân Tình bất giác suy đoán, Cổ Môn ở Miêu Cương từ thời thịnh vượng đến suy tàn, dần dần biến mất, liệu có phải là vì — không tìm được cổ mẫu thích hợp, nên phải dùng chính thân mình để luyện cổ.
Thực lực càng mạnh, số lượng cổ trùng trong người càng nhiều, thì càng bị cắn trả nặng nề, dẫn đến nhân tài của Cổ Môn ngày một điêu tàn, suy tàn cho đến ngày nay? Đây chẳng phải là một lời nguyền không thể phá giải sao?
Vậy luyện võ công của Cổ Môn, chẳng phải là tự đào huyệt chôn mình?
Nghĩ như vậy, ánh mắt Ân Tình nhìn thiếu niên lại thêm mấy phần tiếc nuối. Một thiếu niên tài năng, từ nhỏ đã phải chịu đựng nỗi khổ bị cổ trùng cắn trả, sau này còn phải vì nó mà mất mạng…
Thảo nào tính tình hắn sớm nắng chiều mưa, hóa ra đều có nguyên do cả…
Thiếu niên như có mắt sau lưng, hắn cười lạnh một tiếng: “Cứ nhìn ta chằm chằm làm gì?”
Hắn liếc mắt nhìn nàng, giọng điệu đầy nguy hiểm: “Ánh mắt này của ngươi, là thấy ta đáng thương sao?”
Ân Tình vội vàng lắc đầu, không dám hé răng.
Nàng đâu dám nói nhiều.
Thiếu niên nhìn nàng chằm chằm một lúc, như thể đoán được suy nghĩ của nàng: “Thay vì nghĩ những chuyện này, không bằng nghĩ xem sau này làm thế nào để giữ cái mạng nhỏ của ngươi đi.”
“Nếu muốn bước chân vào giang hồ này, những người ngươi gặp sẽ không nhân từ như ta đâu, còn để ngươi sống tạm bợ đến giờ.”
Ân Tình thấy lời hắn nói cũng có lý, nhưng không nhiều. Dù sao đi nữa — lúc nào cũng treo câu sẽ giết nàng trên miệng, động một tí là đòi ném nàng đi cho cổ ăn, thế mà cũng gọi là “nhân từ” sao?
Hắn nói xong, lại là một khoảng lặng im.
Trong rừng tiếng ve râm ran, gió thổi từng cơn, Ân Tình lặng lẽ lắng nghe một lúc.
Trong đêm tối mịt mùng, sự tĩnh lặng này khiến người ta khó chịu.
Nàng quyết định mở lời trước, không có chuyện cũng kiếm chuyện để nói: “Phải rồi… Ta tên là Ân Tình, trong câu ‘khoái tuyết thời tình’, Tình trong trời quang mây tạnh. Sư tôn ta nói núi Côn Lôn tuyết rơi ngàn năm không dứt, hiếm có được một ngày nắng đẹp, nên chọn cho ta tên Ân Tình. Nhưng mà, ta nghe huynh trưởng nói, ngày huynh ấy nhặt được ta cũng vừa hay có nắng đó.”
Trong lời nói của nàng tràn đầy tự hào: “Bọn họ đều nói ta là phúc tinh.”
Thiếu niên hừ một tiếng từ trong mũi, trong lòng cười lạnh.
Phúc tinh? Thật biết tự dát vàng lên mặt mình, hắn thấy là sao chổi thì đúng hơn.
Sau khi gặp nàng, trước là thiếu chủ ma giáo đến gây sự, sau lại là chân khí của hắn rối loạn suýt chút nữa không áp chế nổi đám độc vật trong người.