Anh Trai Của Bạn Thân Thật Ngon

Chương 7

Trước Sau

break

Tĩnh Nhã cúi đầu nhìn tay mình, dường như cô vẫn còn cảm nhận được cái lạnh buốt từ vỏ chai ấy.

Cô lắc đầu muốn xua đi những hình ảnh kia rồi quay người bước vào phòng tắm.

Nước nóng từ vòi sen ào ào dội xuống vai, cô nhắm mắt để dòng nước cuốn đi mệt mỏi cả ngày.

Nhưng ngay khoảnh khắc nhắm mắt, giọng nói của Tử Dương lại len vào đầu:
“Cuộc đời không thể cứ đi theo giáo án mãi, đôi khi lệch quỹ đạo một lần cũng chẳng sao.”
Cô bật mở mắt, hơi nước làm mờ tầm nhìn trong lòng lại như có gì đó vừa khẽ gảy qua.

Sau khi tắm xong Tĩnh Nhã mặc chiếc váy ngủ cotton màu trắng rồi ngồi bên giường lau tóc.

Đèn phòng hắt xuống ánh sáng dịu dàng, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có tiếng xe vụt qua. Bình thường một đêm thế này sẽ khiến cô thấy yên tâm, nhưng hôm nay lại khác hẳn.

Cô đặt khăn xuống chui vào chăn rồi trằn trọc mãi vẫn chẳng thể nào ngủ được.

Tĩnh Nhã xoay người ngước mắt nhìn trần nhà nghe rõ tiếng tim mình đập trong đêm tĩnh lặng.

Hình ảnh Tử Dương ngồi xổm trước mặt lại hiện về rõ ràng.

Anh ở gần đến mức mùi thuốc lá hòa cùng hơi thở nóng rực của anh gần như thiêu đốt cô.

Tĩnh Nhã nhớ ngón tay anh đặt hờ trên đầu gối, tùng khớp xương rõ ràng, móng tay cắt gọn gàng mà tùy ý.

Đôi tay ấy vừa mới còn nhảy múa trên cần đàn, giờ lại như gảy một sợi dây trong tim cô.

Mặt cô nóng bừng vội kéo chăn trùm kín đầu, nhưng động tác ấy lại càng khiến cô tỉnh táo hơn.

Tĩnh Nhã nhắm chặt mắt, cố đếm số để dễ ngủ, nhưng những hình ảnh trong đầu lại không ngừng chạy trệch hướng.

Cô tưởng tượng anh không rời đi, mà đưa tay khẽ chạm vào má cô, đầu ngón mang theo chút thô ráp và hơi ấm lướt qua vành tai rồi dừng ở khóe môi.

Giọng anh vang bên tai trầm thấp xen lẫn ý cười:
“Thả lỏng đi, có phải đang thi đâu.”

Tim cô đập dồn dập, cảm giác mình thật điên rồ, vậy mà vẫn cứ nghĩ đến những điều này, nhưng cô vẫn chẳng thể dừng lại.

Cô tưởng tượng anh áp sát hơn, môi kề lên vành tai, hơi thở nóng rực khiến cô run lẩy bẩy.

Ngón tay anh từ má trượt xuống cổ, rồi từ từ hạ xuống, dừng lại ngay cổ áo ngủ. Đầu ngón tay xuyên qua lớp vải mỏng khẽ ấn, khiến cả người cô cứng lại, ngực như có ngọn lửa áp sát, hơi thở trở nên rối loạn.

Cô nín thở bàn tay vô thức siết chặt lấy chăn. Sự xấu hổ pha lẫn thứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ xa lạ đan xen, khiến đầu óc cô rối bời.

Cô chưa từng nghĩ về một người như thế này, càng chưa từng vẽ ra cảnh tượng nào như thế. Thế nhưng tối nay, Tử Dương lại giống như chiếc công tắc, bật mở một góc khuất cô chưa bao giờ chạm đến.

Tĩnh Nhã bật dậy ngồi lên, khuôn mặt đỏ bừng như sắp bốc cháy.

Cúi đầu nhìn đôi tay mình, Tĩnh Nhã do dự vài giây rồi chậm rãi trượt xuống dưới lớp chăn.

Ngón tay cô run run chạm vào làn da dưới váy ngủ. Cảm giác lạnh buốt khiến cô rụt lại, nhưng ngay sau đó một sự thôi thúc mơ hồ lại đẩy cô tiếp tục.

Cô nhắm mắt, trong đầu toàn là hình bóng của Tử Dương ánh mắt anh khi tập trung đánh đàn, khóe môi hơi nhếch lên khi mỉm cười, và câu nói ấy bước ra được bước đầu tiên thì những bước sau sẽ dễ dàng hơn thôi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc