“Thế thì tốt.” Anh dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, đứng dậy vươn vai: “Phá lệ là một khởi đầu hay. Đi thôi, tôi dẫn em ra sau sân khấu xem, vui hơn chỗ này.”
“Sau sân khấu?” Tĩnh Nhã tròn mắt, có chút ngơ ngác.
“Ừ, chưa từng thấy nhỉ?” Anh vừa nói vừa quay người bước đi không chờ cô đồng ý.
Tĩnh Nhã do dự hai giây, nhìn bóng lưng anh mà trong lòng dâng lên một cơn thôi thúc, cô chụp lấy balô rồi bước theo, chân đi nhanh hơn cô nghĩ.
Hành lang dẫn vào hậu trường quán bar hẹp và tối, tường dán mấy tờ poster cũ, dưới đất vương vài chai rượu trống. Tử Dương đẩy cửa, bên trong là căn phòng nhỏ, đặt mấy chiếc ghế và một đống nhạc cụ.
Anh tiện tay nhấc cây đàn guitar, khảy vài nốt rồi nói với cô: “Ngồi đi, đừng đứng như lên lớp vậy.”
Tĩnh Nhã ngồi xuống, hai tay vẫn nắm chặt balô, anh nhìn cô rồi bật cười: “Thả lỏng chút, đây đâu phải kỳ thi.”
Anh đàn một đoạn giai điệu, khe khẽ ngân vài câu rồi dừng lại, hỏi: “Vừa rồi em thấy bài hát kia thế nào?”
“Bài nào?” Cô thoáng sững lại.
“Bài tặng cho người lần đầu tới quán bar ấy.” Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt pha chút trêu chọc.
Mặt Tĩnh Nhã nóng lên rồi khẽ đáp: “Tôi thấy… cũng hay lắm.”
“Vậy thì tốt.” Anh đặt đàn xuống, bước lại gần, ngồi xổm trước mặt cô. Khoảng cách gần đến mức cô ngửi thấy mùi thuốc lá lẫn men rượu nhàn nhạt từ anh, “Lần sau em lại đến, tôi sẽ hát thêm mấy bài cho em nghe.”
Trái tim Tĩnh Nhã khựng một nhịp, cô không biết phải nói gì, chỉ có thể gật đầu. Tử Dương đứng dậy, vỗ nhẹ vai cô:
“Được rồi, tối nay thế là đủ. Em về ngủ ngon, đừng có nằm mơ thấy tôi.”
Câu nói ấy khiến cô càng rối loạn, đứng dậy suýt chút nữa va vào ghế. Tử Dương bật cười ha hả, xoay người dọn đồ, bỏ mặc cô đứng đó. Trong lòng Tĩnh Nhã, như vừa bị ném xuống một hòn sỏi nhỏ, mặt nước yên ả chợt dậy lên từng vòng gợn sóng không dứt.
Tĩnh Nhã bước ra khỏi quán bar, gió đêm lướt qua mặt mang đi chút men rượu, nhưng chẳng thể xua tan được mớ hỗn loạn đang quấn chặt trong lòng cô.
Hiểu Văn đứng bên đường vẫy xe quay sang mỉm cười với cô:
“Thế nào? Tối nay anh tớ không làm cậu thất vọng chứ?”
Tĩnh Nhã gắng gượng cong môi, khẽ đáp:
“Ừm… Anh cậu hát cũng hay lắm.”
Trong đầu cô vẫn luẩn quẩn ánh mắt của Tử Dương khi anh ngồi xổm trước mặt cô sau cánh gà. Câu “Đừng mơ thấy tôi” như một chiếc gai nhỏ, cắm sâu trong tim, rút thế nào cũng không ra.
Trên xe taxi, Hiểu Văn ngả đầu lên vai cô, trong men say mơ màng lẩm bẩm:
“Anh tớ nói cậu thú vị lắm, bảo tớ dẫn cậu đi chơi nhiều hơn.”
Tĩnh Nhã ngẩn người, không đáp, chỉ nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ lướt qua vùn vụt. Nhịp tim cô vẫn chưa chịu lắng xuống. Bàn tay nắm quai ba lô siết chặt, các khớp ngón tay trắng bệch.
Về đến căn hộ đã gần mười một giờ, cô đẩy cửa bước vào, bên trong yên tĩnh đến mức đối lập hoàn toàn với sự ồn ã náo nhiệt trong quán bar.
Cô tháo giày ném ba lô lên ghế sofa rồi đi vào bếp rót một cốc nước, sau đó tựa người vào bồn rửa chậm rãi uống nước, mà đầu óc Tĩnh Nhã lại tự động tua lại tất cả chuyện tối nay, ngón tay Tử Dương lướt trên dây đàn, nụ cười xấu xa giữa làn khói thuốc, và chai bia anh đưa cho mình.