Từ sau khi Minh Hành và Trâu Dao giao lưu, giữa hai người liền dần dần nhiều điểm chung.
Thành tích của Minh Hành quả thật tăng lên rất nhiều, cha minh vỗ mạnh bàn một cái, “Minh Hành, con gian lận có phải không?”
Cha Minh hận không thể đánh anh, lại sợ tay mình đau.
Khuôn mặt Minh Hành đầy vẻ không cam tâm, “Ba Minh, ba cứ không tin con trai ba thế sao? Việc này con vẫn chưa nghiêm túc lắm, nếu con ôn tập tiếp, con nhất định thi lên lớp mười.’’
“Con cứ nổ đi, con mấy cân mấy lạng ba còn không biết. Đừng cầm những thứ giả tạo quơ trước mặt ba.’’
Minh Hành hừ một tiếng, “Ba, ba chờ đó, lần này họp phụ huynh thầy (cô) nhất định sẽ khen ngợi con.’’
“Ba không đi. Mất mặt.’’’ Trước kia chủ tịch Minh bị thầy cô giáo phê bình không ít, có cô giáo còn là cô gái mới vừa tốt nghiệp. Nên sau này ông có thể không đi tham gia họp phụ huynh thì không đi.
Hai tay Minh Hành đặt ở trên ghế,”Không đi thì thôi, con lên lầu đây ạ.’’ Vừa nói anh cầm lấy túi sách.
Cha Minh nhìn anh chằm chằm, con trai vác túi sách lúc nào?
Trong lòng cha Minh nghi ngờ, gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp Minh Hành, “Thầy (cô) à, gần đây ở trường học Minh Hành không phạm lỗi gì chứ?’’
Thầy (cô) nói, “Dạo này Minh Hành tiến bộ rất lớn, lên lớp nghiêm túc hơn trước kia rất nhiều, tiềm lực trò ấy đến cao trung rất lớn.’’
Trong đầu cha Minh nghĩ đây là Minh Hành nhà ông sao?
“Tháng trước đổi một bạn học mới cho trò ấy, là một cô bé dịu dàng ít nói, thành tích học tập rất giỏi, giúp Minh Hành không ít.’’
Minh Hành đã hiểu, nghĩ thầm lần tới phải cảm ơn cô bé người ta thật tốt.
Trong lòng cha mẹ nhà họ Minh âm thầm vui vẻ yên tâm với sự thay đổi của Minh Hành, nhà họ Minh có con trai bắt đầu trưởng thành rồi.
Tuổi mười sáu mười bảy chính là lứa tuổi đẹp nhất, mặc dù mỗi ngày đều đắm chìm trong biển đề, nhưng về sau suy nghĩ lại, có thể rất nhiều người đều sẽ cảm thấy đoạn năm tháng ấy là một khoảng thời gian vui sướng nhất đời người.
Quan hệ giữa Minh Hành và Trâu Dao cũng đã khá nhiều, dĩ nhiên đây là tự Minh Hành nghĩ vậy thôi. Minh Hành nói mười câu, Trâu Dao mới không lạnh không nhạt đáp lại một câu.
Lúc Trâu Dao không để ý tới anh, mặc dù anh không vừa lòng, nhưng cũng sẽ không làm gì, nhiều lắm là trợn trắng mắt, “Khó hiểu.’’
Minh Hành từ từ cũng quen, lúc anh nên chơi vẫn chơi, thành tích lại tốt lên từng chút từng chút.
Mùa đông thành phố A bắt đầu rất nhanh, khi đó phòng học vốn không có máy điều hòa không khí, đóng chặt cửa sổ cũng lạnh buốt. Vừa vào đông, da tay Trâu Dao liền bắt đầu nứt ra.
Ban đầu Minh Hành còn cườ cô, “Lúc ăn cơm cậu phải cẩn thận một chút, đừng xem tay mình là củ cà rốt mà gặm.’’
Trâu Dao đã quen sự trêu chọc của anh, có lúc cực kỳ tức giận sẽ trừng anh một cái.
Ai cũng cảm thấy kỳ lạ, hai người này hoàn toàn không ăn khớp sao có thể ngồi chung một chỗ hài hòa với nhau như vậy.
Mùa đông đi học rất lạnh. Nhà Trâu Dao cách trường bốn mươi phút đạp xe, nhưng mỗi ngày cô đều tới rất sớm. Minh Hành chưa từng tán gẫu với Trâu Dao gia đình mỗi người bọn họ.
Trâu Dao biết gia đình cậu rất tốt, tốt bao nhiêu? Cô nghe những nữ sinh khác từng nói, ba cậu là ông chủ lớn, mẹ cậu là luật sư. Nhà cậu ở biệt thự lớn bên hồ.
Trâu Dao không biết phẩm chất quần áo, chỉ biết là, nữ sinh sẽ âm thầm lặng lẽ nghị luận, quần áo và nhãn hiệu của Minh Hành. Có lần cô vô tình đạp anh một cái, cô trân trân nhìn giày của anh mấy giây, đôi giày này thế mà hơn 1000.
Nửa tháng tiền lương của mẹ.
Cô nhúc nhích đầu ngón chân, khi đó, cô mang giày vải cũ hơn ba mươi đồng, nhưng chẳng hề thấy lạnh.
Minh Hành đưa chân qua, “Giày đẹp không? Của chị họ tớ ở Thượng Hải mang về cho tớ, chúng ta không có kiểu này.’’
Trâu Dao lướt mắt qua, “Khó coi chết đi được.’’
“Đồ nhà quê, cậu biết cái gì.’’ Minh Hành rõ ràng không vui. Nhưng sau này, Minh Hành cũng không mang đôi giày đó nữa.
Nghỉ đông năm ấy, bởi vì học kỳ này Minh Hành biểu hiện tốt, cha mẹ đồng ý cho anh ra nước ngoài chơi. Lúc anh sắp về, trong điện thoại mẹ Minh dặn dò anh mua chút quà mang về.
Cha Minh ở bên cạnh nhắc nhở, “Mang phần quà cho bạn ngồi cùng bàn của con.’’
Từ sau khi nghỉ hai người không có liên lạc với nhau.
“Mắt cậu ấy quá kém, con mang gì cho cậu ấy.’’ Minh Hành lạnh như băng nói.
“Sao thằng nhóc con không có lương tâm như vậy, người ta tốt với con bao nhiêu! Thành tích của con bây giờ đều là người ta giúp con.’’ Cha Minh gào lên.
Lần trước ông đi họp phụ huynh thì từng gặp cô, ấn tượng rất sâu với cô, ngày đó người nhà cô bé không tới. Sau khi tan họp, cô đi vào chào, ông còn chưa đi.
“Cháu là Trâu Dao nhỉ? Bác là ba của Minh Hành. Học kỳ này may mà Minh Hành có cháu giúp đỡ, sau này có thời gian đến nhà chơi.’’
Trâu Dao đỏ mặt, “Đây là việc cháu nên làm, chúng cháu là bạn học.’’
“Vậy ba đón cậu ấy vào nhà chúng ta, ba cám ơn cậu ấy.’’ Minh Hành mệt mỏi nói.
Mẹ Minh vội vàng nói, “Được rồi, con xem có vòng tay con gái gì đó mua một cái đẹp đẹp tặng con bé.’’
“Con biết rồi ạ.’’ Minh Hành cúp điện thoại, lập tức đi dạo Thương Thành.
Sau khi về nước, bạn học trong lớp kêu anh đi ra ngoài chơi, anh chơi mấy ngày cảm thấy không có sức. Thấy hộp quà, trong đầu suy tính, đàn ông không so đo với con gái, anh gọi điện thoại cho Trâu Dao, thật lâu mới có người nhận.
“A lô...” Trâu Dao hỏi, lời ít ý nhiều.
Tim Minh Hành đột nhiên nhảy bùm bùm, trong lúc nhất thời không nói ra lời.
“A lô?’’
“Cái đó là tớ.’’ Cuối cùng Minh Hành mở miệng, “Trâu Dao, tớ bảo cậu gọi điện thoại cho tớ sao cậu một mực không gọi?’’ Anh lớn tiếng chất vấn.
Lúc nghỉ hình như anh từng nói.
“Ách, gọi điện thoại cần có tiền.’’
Minh Hành giận đến mức muốn đập điện thoại di động.
“Cậu có chuyện gì? Không biết làm bài tập?’’
“Cậu có thời gian không, ra ngoài một chuyến?’’
“Làm gì?’’
“Hỏi cậu bài tập không biết.’’
Cô im lặng một lát, “Vậy được rồi. Chiều ngày mốt tớ mới có thời gian.’’“Cậu là chủ tịch nước à? Tớ gặp cậu còn phải hẹn trước. Ra ngay đi.’’ Minh Hành muốn nổi cáu.
Trâu Dao ậm ờ nói, “Tớ phải dạy mấy học sinh tiểu học học thêm. Nếu không chiều mai?’’
Minh Hành miễn cưỡng đồng ý.
Hai người hẹn 9 giờ ngày mai gặp ở KFC.
Trâu Dao nói với đứa trẻ buổi sáng ngày mai không cần đến nhà, buổi tối lại chào hỏi với người nhà đứa bé. Mẹ Trâu nói, “Dao Dao ngày mai đi ra ngoài mua quần áo Tết. Tiền ở trong ngăn kéo.’’
Trâu dao vâng một tiếng, tiếp tục nghe băng từ tiếng Anh.
Nhiệt độ thành phố A bây giờ đều ở dưới năm sáu độ, bên ngoài lạnh buốt. Trâu Dao đạp xe đạp chạy đến KFC. Cô đã thấy Minh Hành từ bên ngoài.
Minh Hành thấy cô đẩy cửa kính ra, muốn đứng lên, cái mông vừa rời khỏi ghế lại vội vàng ngồi xuống.
Trâu Dao sải bước đi tới ngồi đối diện với cậu, cô vừa cởi mũ và khẩu trang, vừa nói, “Đề mục đâu?’’
Minh Hành nhìn cô, quần áo lông đen làm cô trông gầy teo, “Trâu Dao tớ thấy cậu sau này sẽ là một người thầy rất tốt.’’ Cậu chậm rãi móc một tấm giấy đã được gấp thành hình vuông trong túi ra, phía trên là mấy đề mục anh qua loa chép lại.
Trâu Dao không nói hai lời, liền cầm bút lên bắt đầu tính toán. Mười phút liền làm xong ba bộ, cô kẹt ở bộ cuối cùng.
Khuôn mặt Minh Hành thay đổi, ha ha, tớ còn tưởng rằng cậu là Trâu vô địch chứ? Không biết chứ gì. Một tay anh đút trong túi áo khoác sờ hộp quà.
Thấy Trâu Dao diễn bài này ra bao nhiêu thể hết một tờ giấy cũng không có đáp án, cô càng ngày càng nóng, liền cởi áo khoác ra, bên trong là một chiếc áo lông màu đỏ, trước ngực lại là một người Tuyết nhỏ. Minh Hành nhìn chằm chằm áo lông của cô.
Trâu Dao cau mày, “Cái này là đề mục ở đâu?’’
Minh Hành liếc mắt qua, “Sách luyện tập.’’
Trâu Dao lại nghiên cứu một chút, “Có phải cậu chép sai đề mục rồi không?’’
Minh Hành trợn mắt, cầm lấy tờ giấy, cẩn thận nghiên cứu một chút, thật ra thì anh không nhớ, “Cậu không giải được sao? Ơ, chẳng lẽ là tớ chép sai?’’
“Vậy bỏ đi, tôi giải thích với cậu mấy bài trước mặt.’’ Cô cúi đầu, phân tích từng câu một.
Minh Hành nhìn khóe môi khô khô của cô, “Trâu Dao, cậu có muốn uống chút nước trái cây hay không?’’
“Không cần, nói với cậu xong, tôi liền về nhà. Cậu hiểu chưa?’’
“Không cần làm đề số học quá nhiều, nên học một mà biết mười.’’ Vẻ mặt Trâu Dao nghiêm túc.
“Cậu nghỉ đông thì bận gì?’’
“Tớ dạy thêm cho con nhà hàng xóm.’’ Cô mở miệng nói.
“Miễn phí sao?’’
Trâu Dao đột nhiên đỏ mặt, lắc lắc đầu.
“Đúng, cũng không thể làm không công.’’ Minh Hành cười. “Cậu chờ một chút.’’ Anh chạy đến trước quầy, chỉ chốc lát sau bưng tới một cái khay.
“Trâu Dao, mời cậu ăn hamburger còn có nước chanh.’’ Sắc mặt cậu đã khá nhiều.
“Tớ không đói bụng.’’ Trâu Dao đã mặc áo lông vào, “Tớ phải đi tiệm sách mua tài liệu dạy kèm học kỳ tiếp theo.’’
“Cậu không ăn, tớ ném vậy.’’ Minh Hành xị mặt.
Trâu Dao đứng ở đằng kia, “Vậy được rồi, chúng ta ở chỗ này ăn xong vậy.’’ Cô ăn từng miếng nhỏ.
“Ăn ngon không?’’ Anh hỏi.
Trâu Dao suy nghĩ một chút, “Trước kia chưa ăn tớ vẫn cho là cái này ăn rất ngon, nếu không, tại sao trẻ con luôn la hét muốn ăn. Thật ra thì không, bánh mẹ tớ làm ăn rất ngon.’’
“Cậu ăn lần đầu?’’ Anh đè nén kinh ngạc.
“Tớ đều ăn cơm ở nhà hoặc là quán cơm. Tiền một cái hamburger có thể mua thức ăn cả ngày.’’ Cô nghiêm túc nói.
Minh Hành chợt cảm thấy đau xót trong lòng.
Ăn hamburger xong, hai người đi tiệm sách Tân Hoa. Đang là kỳ nghỉ, rất nhiều đứa trẻ đang nâng sách ngồi trên đất. Cuối cùng Trâu Dao chọn hai bản, một quyển hóa học, một quyển số học.
Minh Hành cầm một cái sọt, mỗi môn học đều mua một hoặc là hai quyển.
Trâu Dao cau mày, “Cậu làm không xong đâu.’’
“Mua rồi trong lòng tớ sẽ ổn định.’’
Cô đeo khăn quàng khẩu trang, vẫy vẫy tay với anh.
Minh Hành chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lộ ra bên ngoài của cô, vừa to vừa sáng. Anh làm bộ như vô tình nói, “Đúng rồi, Trâu Dao, suýt nữa tớ quên mất. Tớ mang quà cho cậu từ nước Mỹ về. Này – “
“Gì thế?’’ Cô nhận lấy cái hộp.
“Không có gì, tặng cho cậu. Cậu về nhà rồi xem. Cái đó hôm nay cám ơn cậu. Cậu về nhà đi.’’
Trâu Dao gật gật đầu, “Tạm biệt.’’
“Năm mới vui vẻ!’’
“Năm mới vui vẻ!’’
Trâu Dao uống nhiều, trên đường về luôn nhớ lại chuyện trước kia. Sau khi xuống xe, cô đi bộ cũng loạng choạng. Đi tới khu nội trú, cô không dám vào phòng bệnh, mùi rượu trên người quá nặng.
Sau khi buổi tụ họp kết thúc, Minh Hành chẳng quay đầu lại đi qua bên người cô. Cô thấy anh lái một chiếc xe màu đen nổi tiếng, từ từ biến mất trong bóng đêm.
Trâu Dao nhức đầu, ngồi ở trên bậc thang lạnh như băng. Nghe được tiếng bước chân, cô từ từ ngẩng đầu lên để nhìn cho rõ người phía trước, “Bác sĩ Si, anh lại trực à?’’
“Sao cô ngồi ở chỗ này?’’ Si Thanh Viễn đi vào, ngửi được mùi rượu, “Uống rượu?’’
“Ừm, tham gia họp lớp uống một chút.’’ Trâu Dao cười.
Si Thanh Viễn khẽ nhíu mày, “Hành lang lạnh, cô ngồi ở chỗ này sẽ bị bệnh, mau đi về nghỉ ngơi.’’
Trâu Dao không lên tiếng, nhìn thẳng vào anh, “Tôi muốn yên tĩnh.’’
Cho đến khi Si Thanh Viễn kiểm tra phòng trở về cô vẫn ngồi ở đằng đó, “Trâu Dao – Trâu Dao – “ gọi mấy tiếng cũng vô ích, cuối cùng không có cách đỡ cô về phòng nghỉ của mình.