Trâu Dao xin nghỉ ở bệnh viện chăm sóc mẹ, mỗi ngày lau chùi cho mẹ. Dì giường bên nhìn ở trong lòng, “Con gái nhà cô thật là tốt. Tôi nằm viện nửa tháng, con trai con dâu chỉ tới năm lần.’’
Mẹ Trâu cười, “Chị à, tôi cũng chỉ mong sao con bé không đến mới tốt, nay ban ngày con bé phải đi làm, rồi sang đây chăm sóc tôi, tôi không nỡ.’’ Khoảng thời gian này Trâu Dao gầy đi rất nhiều.
Dì kia thở dài, “Không sao không sao, đều sẽ tốt thôi. Cô con gái này của cô là phúc khí của cô, con bé này sau này nhất định sẽ có tiền đồ.’’
“Tôi không mong tiền đồ lớn bao nhiêu, chỉ mong nó có thể có gia đình hạnh phúc, một gia đình vui vui vẻ vẻ về sau.’’
“Sẽ mà, em nuôi rất tốt, sau này chăm con cho con bé.’’
Cuộc trò chuyện này liền hàn huyên đến trên người Trâu Dao, dì nghe nói Trâu Dao đã 28 rồi còn chưa có bạn trai, nhiệt tình nói muốn giới thiệu cho cô, mẹ Trâu tràn đầy cảm kích.
Trước kia không phải là không có người giới thiệu đối tượng cho Trâu Dao, nhưng người ta vừa nghe, gia đình mồ côi cha, mẹ sức khỏe không tốt, cũng đều chùn bước. Đây cũng là một chuyện lớn trong lòng mẹ Trâu, bà luôn cảm thấy là mình liên lụy con gái, có lúc thậm chí hy vọng mình đi quách cho rồi.
Tiền mấy năm này Trâu Dao kiếm được đều đóng tiền chữa bệnh cho bà, con bé này chẳng có gì cả.
Ánh mặt trời đang đẹp, Trâu Dao lấy nước nóng lau người cho mẹ, cô làm những chuyện này đã quen rồi, sau đó cô đổi một bộ quần áo sạch sẽ cho mẹ. Đến khi làm xong, cô mới ngồi xuống, cắt sửa móng tay cho mẹ Trâu.
Bác sĩ đến kiểm tra phòng, cô liền vội vàng đứng lên, chào hỏi với bọn họ. Si Thanh Viễn đi ở chính giữa, Trâu Dao lặng lẽ cười cười với anh.
Si Thanh Viễn nhàn nhạt gật đầu một cái, dáng vẻ giải quyết việc chung.
Sau khi bọn họ đi, dì giường giữa lại nói, “Mấy bác sĩ này thì bác sĩ Si là đẹp nhất, gia thế lại tốt, cũng không biết có bạn gái hay chưa.’’
Trâu Dao chớp chớp mắt, “Thật ra thì bác sĩ làm chồng thật không có cảm giác an toàn, bọn dì xem trong bệnh viện có bao nhiêu y tá nhìn chằm chằm như hổ đói.’’
Mẹ Trâu vỗ cô một cái, “Con bé này lại nói bậy rồi, có bản lãnh con tìm một người cho mẹ đi.’’
Dì cười, “Dao Dao nói cũng không sai, nhưng mà cái này thì xem người. Dì thấy bác sĩ Si nhân phẩm không tệ.’’
Trâu Dao suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói, “Cháu cũng cảm thấy vậy.’’ Không cần hồng bao của mình, còn mời mình ăn một tô mì, còn giới thiệu công việc cho mình. Một người tốt biết bao.
Đặt ở cổ đại, bác sĩ Si nhất định sẽ hành nghề y cứu tế thế nhân.
“Dao Dao, lát nữa con mua chút trái cây cám ơn bác sĩ Si, người ta giúp chúng ta rất nhiều, lại không – “
“Mẹ, con biết rồi, con đã chuẩn bị xong rồi, một lá cờ thường, ngày mẹ xuất viện con liền đem tặng.’’
“Vậy thì tốt.’’
Trâu Dao lấy được tiền lương tháng trước, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, còn tốt tháng trước cô làm xong một đơn hàng, cầm thêm một chút tiền thưởng.
Cô nắm điện thoại di động cười toe toét.
Nhưng lại phải đi đóng tiền, nộp xong, cô thở dài, “Mình không kiếm ra tiền nữa.’’
Vào lúc Trâu Dao đang vô cùng đau khổ, không biết tại sao cô nhận được một tin nhắn, nói là bạn học cao trung tụ họp, cao trung đã bao nhiêu năm rồi, mười năm, bạn học cô có thể liên lạc chỉ một đầu ngón tay.
Hồi đó trong lớp hơn năm mươi người, cảm tình vốn là nông cạn, số người cô có thể đối chiếu tên với mặt, không vượt qua mười người.
Cô không có ý định đi.
Trâu Dao mua một túi táo về, ở hành lang thấy Si Thanh Viễn, cô tăng nhanh nhịp bước chân chạy tới, “Bác sĩ Si – “
Si Thanh Viễn khép cuốn sổ lại, “Sao thế?’’
“Bác sĩ Si mời anh ăn táo.’’ Trâu Dao chìa túi ra, “Mẹ tôi bảo tôi tặng anh, anh không nhận, tôi không tiện giao nộp cho mẹ tôi.’’
Ánh mắt Si Thanh Viễn rơi vào trên trái táo đỏ bừng kia, cầm một trái.
“Anh không cần để lại một trái cho tôi. Tôi mới vừa ăn rồi, rất ngọt.’’
“Được rồi, về nhanh đi, cái này tôi nhận.’’ Si Thanh Viễn cầm quả táo đi về phía trước.
Y tá trưởng trêu ghẹo nói, “Trâu Dao là cô gái tốt, đáng tiếc đã 28 tuổi rồi còn chưa có đối tượng.’’
“Cô ấy 28 tuổi?’’ Si Thanh Viễn hỏi.
“Cậu không biết sao? Đúng vậy, 28 rồi, ngày thứ hai mẹ cô ấy phẫu thuật là sinh nhật cô ấy.’’
Si Thanh Viễn bừng tỉnh nhớ đến hôm đó, tại sao cô lại kiên trì ăn mì, hóa ra là sinh nhật.
“Bác sĩ Si?’’ Y tá trưởng gọi.
“Tôi tưởng là cô ấy có vẻ hai mươi bốn hai lăm thôi.’’ Si Thanh Viễn vẫn luôn không chú ý tuổi tác của phái nữ lắm, không nhìn ra cũng đúng là bình thường.
Ngày hôm sau, lúc Si Thanh Viễn tới kiểm tra phòng gọi Trâu Dao ra ngoài cửa, đưa cho cô một tờ giấy.
“Điện thoại bạn học tôi, cô có thời gian có thể liên lạc với cậu ấy.’’
Hai mắt Trâu Dao sáng lên, “Bác sĩ Si rất cám ơn anh, chờ sau này tôi phát tài nhất định mời anh ăn bữa tiệc lớn.’’ Mắt cô rực sáng.
“Được, tôi đợi cô.’’
“Sẽ mà. Bác sĩ Si, tôi không làm phiền anh làm việc nữa.
Người trước mắt Trâu Dao thật lòng cám ơn, có lẽ là bản tính anh như vậy, có lẽ là xuất phát từ anh đồng tình với cô, bất kể như thế nào, cô cảm kích anh.
Mẹ Trâu vô tình nhận điện thoại của Trâu Dao, biết cô có buổi tụ họp bạn học cao trung, liền ân cần dạy bảo bảo cô nhất định phải đi.
“Mẹ, con và những bạn học kia chẳng có gì để nói, đi cũng lúng túng.’’ Trâu Dao thu dọn quần áo.”
“Con con bé này, bạn học con đã gọi mấy cú điện thoại đến, sao con không cho người ta chút mặt mũi nào thế.’’ Mẹ Trâu có chút tức giận.
“Mẹ, mẹ đừng nóng giận, mẹ mới vừa giải phẫu xong.’’
Mẹ Trâu quay mặt đi không nói lời nào.
“Con đi là được mà. Con đi.’’
“Thật chứ?’’
“Vâng.’’
Mẹ Trâu kéo tay cô qua, “Dao Dao, thả lỏng một chút đi.’’
“Được rồi, mẹ an tâm đi.’’
Chiều thứ bảy, Trâu Dao ngồi xe đi tới nhà hàng năm sao lớp trưởng đặt trong thành phố. Cô chưa từng tham gia tụ họp bạn học, cũng không biết bây giờ phát triển của mọi người như thế nào, nhưng có thể chọn địa điểm này, nhất định có người không tệ lẫn vào.
Cô loanh quanh ở đại sảnh rất lâu, vẫn chưa đi lên. Đã qua nửa tiếng, điện thoại di động của cô reo lên.
“Trâu Dao, cậu ở đâu? Còn chưa đến sao?’’
“Tớ không đi, tôi có chuyện.’’
“Đừng mà, mau tới đi. Bạn học ở thành phố D không nhiều, hiếm thấy mọi người có thể tụ tập một chỗ với nhau.’’Trâu Dao rủ mắt nhìn mặt đất, “Tớ còn phải về bệnh viện chăm sóc mẹ, tớ không đi đâu – “ cô hốt hoảng xoay người muốn chạy trốn, lúc đi tới cửa xoay của nhà hàng, một người đàn ông trẻ tuổi đi tới trước mặt từ bên ngoài.
Trâu Dao dừng bước, căn bản không có chỗ che thân.
Người đàn ông cũng nhìn thấy cô, trong đầu nghĩ, anh ta có thể không nhận ra mình, bây giờ mình đã thay đổi rất lớn rồi. Khuôn mặt năm đó có chút bụ bẫm, hiện tại vừa nhọn vừa gầy.
Cô cúi đầu bước ổn định đi về phía trước, rốt cuộc đi sát qua vai với người đàn ông.
Cô nhìn bóng lưng anh ta qua kính, khóe miệng hơi vẽ ra một nụ cười lành lạnh. Đã từng là bạn ngồi cùng bàn cuối cùng có một ngày biến thành người xa lạ không quen biết.
Cô bước từng bước một về phía trước, vành mắt hơi chua xót.
“Trâu Dao! Cậu đứng lại!’’ Sau lưng vang lên một giọng nói trong trẻo lạnh lùng.
Người Trâu Dao cứng đờ, nhanh chóng giơ tay lên lau lau khóe mắt.
Minh Hoành từ từ đến gần cô, “Trâu Dao, nhiều năm không gặp, cùng ngồi cùng bàn không chào hỏi sao?’’
Trâu Dao ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cậu ta cao hơn mình nửa cái đầu, “Là cậu à, tớ không đeo kính, mới vừa không chú ý đến.’’
Minh Hành quan sát cô, yên lặng, trong mắt thoáng qua rất nhiều cảm xúc, “Thế sao?’’ Cậu ta hiển nhiên không tin lời cô, “Là không biết phải đi vào phòng tụ họp sao?’’
Trâu Dao khẽ cắn răng, “Cái đó tớ còn có việc, tôi đi trước.’’
Đã gặp được sao Minh Hành lại tùy tiện để cho đi được, cậu ta đột nhiên chìa tay kéo cánh tay cô, “Như vậy không nể mặt tớ rồi.’’
Người chung quanh đều ném ánh mắt tò mò đến.
Cậu ta dùng sức kéo cô, Trâu Dao chau mày, cánh ta nóng rực. “Cậu buông tay ra, tự tôi biết đi.’’ Cô nén giọng nói, giọng điệu lạnh lùng.
Hai người một trước một sau đi vào phòng bao, người đã ngồi một bàn, mọi người đang ngồi ở đằng kia.
“Minh Hành cuối cùng cậu đã đến rồi. Ơ, đây không phải là – “ người nọ trong lúc nhất thời không gọi lên được tên của Trâu Dao.
Trâu Dao cười cười, lướt qua mọi người, trong lòng lặng lẽ thở dài, hôm nay mình lại đến để cho mọi người giải trí rồi, nhưng nghĩ thông rồi cô cũng chỉ hờ hững.
Lúc ngồi không biết sao mọi người lại để cho cô và Minh Hành ngồi chung.
Song hai người từng ngồi cùng bàn một học kỳ, bây giờ ngồi một hai giờ mà thôi, Trâu Dao yên lặng ăn thức ăn.
Minh Hành bưng ly rượu, mọi người mời rượu cậu ta đều không từ chối.
“Trâu Dao, rất nhiều năm không gặp, cậu đã trở nên xinh đẹp rồi.’’
Cô ngước mắt lên, khẽ mỉm cười, “Cám ơn.’’
“Ai, cậu kết hôn chưa?’’
“Chưa, chưa.’’ Trâu Dao đáp, trong miệng chan chát, cũng không biết mới vừa ăn cái gì.
“Vậy bây giờ cậu đang làm gì thế?’’
“Tôi làm ở một công ty dụng cụ chữa bệnh.’’
Mọi người hình như không hứng thú mấy. Năm đó Trâu Dao là học sinh giỏi trong lớp, thành tích luôn ở trước mấy cái tên, nhưng thi vào trường cao đẳng phát huy không tốt lắm, chỉ lên đại học bình thường trong tỉnh.
Trâu Dao cũng không ngại, mấy năm này cô luôn làm tiêu thụ, da mặt cũng luyện ra được.
Không tự chủ nhìn sang bên cạnh, Minh Hành dựa vào ghế, tư thái nhàn hạ, nhưng lại cho người khác một loại khí thế kiêu ngạo.
Khi cậu gắp thức ăn cùi chỏ vô tình chạm phải cô, “Xin lỗi.’’ Cậu khẽ nói hai chữ.
Trâu Dao ngẩn ra. Nhớ khi đó hai người mới vừa thành người ngồi cùng bàn, giờ học cậu ngủ, luôn chiếm cứ vị trí rất lớn. trâu Dao chỉ có thể coi giữ một góc nhỏ bé.
Thời điểm đó cô nhát gan lại tự ti, hai người làm bạn ngồi cùng bàn một tháng chưa từng nói một chữ. Ở trong lớp cũng không có bạn bè nào, người khác tan học líu ríu nói chuyện phiếm, cô chỉ ngồi ở đằng kia xem sách ngẩn người.
Có một lần, Trâu Dao bị cậu dồn đến hết chịu nổi, cô quả thực không chịu nổi nữa, người này vốn không học, sao cậu ta phải đến lớp tự học buổi tối? Cô đã muốn chuyển chỗ ngồi từ rất sớm, nhưng cô không dám nói với thầy (cô).
Dũng khí của Trâu Dao không biết ở đâu ra chợt đứng lên, lại đột nhiên đang lúc cúi người xuống, dùng sức rút ghế của cậu.
Minh Hành bịch một cái ngã xuống đất.
Thật là thời gian tự học buổi tối, phòng học yên tĩnh chỉ có tiếng đọc sách.
“Sao? Sao?’’ Cậu giật mình tỉnh lại.
Người trước sau phát hiện cậu ngã cười ầm lên.
Minh Hành nhìn Trâu Dao khẩn trương nhìn mình, mặt đỏ lên.
“Cậu có chuyện à!’’ Khuôn mặt Minh hành đầy phiền não, trên mặt còn có dấu khi ngủ ép ra.
Trâu Dao không dám nhìn cậu, cúi đầu nhỏ giọng nói, “Cậu vượt qua tuyến.’’
“Tuyến gì? Tớ vượt qua tuyến gì?’’ Minh Hành nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn cô.
Trâu Dao giơ ngón tay lên chỉ, “Ba tám tuyến.’’
Minh Hành không nói lời nào, kéo mạnh ghế qua ngồi xuống.
Trâu Dao cũng ngồi xuống, tiếp tục làm đề mục.
Sau này Minh Hành vẫn vọt qua “Ba tám tuyến’’ kia, nhưng không chiếm cứ vị trí lớn nữa.
Trâu Dao thấy cậu không làm gì, lòng cũng nới lỏng.
Thành tích cuộc thi kỳ học xuống, đơn khoa hóa học Trâu Dao đứng thứ nhất, tổng thành tích trong lớp đứng thứ ba. Thầy (cô) nói thẳng trong lớp, “Minh Hành em và Trâu Dao là bạn cùng tiến.’’
Minh Hành thờ ơ ồ một tiếng, lúc đảo mắt nhìn về phía Trâu Dao, lại phát hiện khuôn mặt cô lại đang đỏ lên từng chút từng chút. Cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm, “Nè, mặt cậu phản ứng hóa học rồi, đang biến sắc.’’
Trâu Dao căn bản không để ý cậu, vùi đầu nhìn bài thi.
Minh Hành hoài nghi, đầu cô có phải là nặng nhất trong kết cấu thân thể không, cho nên cô trừ giờ học, hầu như rất ít ngẩng đầu.
Sau khi tan học, Minh Hành cũng không ra ngoài hóng gió.
“Bạn học Trâu Dao, lời của thầy (cô) bạn đã nghe chưa? Thầy (cô) bảo cậu học tập tôi.’’ Minh Hành nói líu ra líu ríu rất nhiều. “
“Nè, Trâu Dao, cậu người này xảy ra chuyện gì? Lần trước rút ghế của tớ hại tớ ngã nhào một cái, cậu biết không? Mông đau một tuần, một tuần không đánh bóng. Tớ còn chưa tìm cậu tính sổ đâu nhé!’’
“Tôi tìm thầy (cô) giáo, nói cậu không chịu dạy tôi. Cậu người này quá ích kỷ, chẳng yêu mến bạn học chút nào.’’
Cậu đứng dậy, cô vội vàng xoay người, “Cậu nào có dịp?’’ Giọng nói còn nhỏ hơn muỗi.
Minh Hành híp mắt, “Đây là bài thi của tớ cho cậu xem một chút, tớ đi nhà vệ sinh, chờ tớ về hẵng nói.’’
Đây chính là sự bắt đầu của bọn họ, không tính là tốt đẹp, nhưng lại khiến cho người không nhịn được nhớ lại.