Buổi chiều, Lục Trạch bị quấy rối không chịu được phải đi ra ngoài một chuyến. Đương nhiên, chuyện này đều là do Ngô Việt ban tặng.
Ngô Việt là hắn là đồng sự kiêm bạn tốt nhiều năm của Lục Trạch. Vừa rồi thời điểm hội nghị video, không biết người nọ có phải hay không phát hiện ra điều dị thường, sau khi chấm dứt cuộc họp liền liên tục gọi điện thoại, nói là có văn kiện khẩn cấp cần Lục Trạch ký tên, lại còn một hai bắt buộc hôm nay, chậm một phút đều không được.
Lục Trạch bị Ngô Việt cuồng oanh loạn tạc trong điện thoại làm cho cũng có chút bức bối , dứt khoát đảo điện thoại nhìn như không thấy, kết quả lại rước lấy sự tò mò từ Sơ Niệm, nhìn chằm chằm hắn hỏi:
"Làm gì không tiếp điện thoại , hay là có người phụ nữ khác ? "
Lục Trạch bị Sơ Niệm hỏi mà quả thực dở khóc dở cười, xoa xoa đầu nhỏ, có chút buồn cười nói:
"Đầu em nghĩ đi đâu vậy, là đàn ông!"
Kết quả Sơ Niệm càng là khoa trương mà trở về một câu:
"Ai nha, không nghĩ tới khẩu vị anh nặng như vậy, nam nữ đều ăn sạch!"
Vừa định "Thu thập" Sơ Niệm, kết quả điện thoại lại lại lần nữa vang lên, Sơ Niệm thức thời mà tránh đi.
Điện thoại chuyển được, Lục Trạch ngữ khí lúc này không thể tính là tốt đối phương lại hoàn toàn không ngại, cười hắc hắc, còn cố ý hỏi:
"Lục tổng, không quấy rầy đến ngài chứ ? "
"Ngô Việt, tốt nhất chuyện cậu sắp nố là chuyện quan trọng "
Đối phương "Sách" một tiếng:
"Ai nha, còn không phải là cái văn kiện khẩn cấp kia sao, Lục tổng hôm nay khó được ngày nghỉ, nhưng cũng không thể chậm trễ công việc đúng không, kia văn kiện thật sự đang cần ngài ký tên gấp nên mình vất vả một hồi đích thân đưa tới, hiện tại đang ở ngoài cửa phụ, chẳng lẽ không cho tôi vào ngồi nghỉ một chút sao? "
Lục Trạch có chút ức chế , mất công hai người quen thân nhiều năm như vậy, nếu là người bình thường phỏng chừng lúc này đã sớm bị hắn đem xào, đè ép áp hỏa khí. Haizz!! Nén giận bảo Ngô Việt ngồi chờ ở quán cafge gần đó...
Kỳ thật suy cho cùng thì nếu Ngô Việt muốn đi lên cũng không phải không được, rốt cuộc hắn không quá bận tâm chuyện Ngô Việt phát hiện sự tồn tại của Sơ Niệm. Mà ngược lại nếu để bé con này biết có người đàn ông đến tìm Lục Trạch thì ai dám chắc cô không có suy nghĩ lệch lạc gì về mối quan hệ này..!!
Lục Trạch trước khi đi ra ngoài đã cùng Sơ Niệm nói qua, những tưởng rằng cô sẽ không thèm để ý, kết quả cô có thái độ khác thường mà câu lấy hắn ngồi ở trên sofa, thậm chí còn cố ý dùng chân cọ hắn, vẻ mặt ủy khuất mà nhìn hắn nói:
"Không đi không được sao? Anh bỏ một mình người ta lại?"
Nói thật, đối với bộ dáng này của Sơ Niệm, Lục Trạch yêu chết được, bị cô trêu chỉ một chút liền do dữ thật muốn đem con mèo hoang này " tử hình" ngay tại chỗ.
Sơ Niệm lại đột nhiên né tránh, thậm chí còn thật là vô tình mà hỏi lại Lục Trạch một câu:
"Vừa rồi không phải muốn đi ra ngoài sao, còn không nhanh đi?"
Lục Trạch không biết nên khóc hay nên cươi, đắc dĩ đến đến cực điểm, lôi kéo Sơ Niệm hôn hôn một lát rồi mới buông ra, khó khăn lắm mới dìm được dục hỏa trên người.
"ŧıểυ yêu tinh!"
Người nọ như cũ không bỏ qua mà trêu chọc hắn:
"Đúng vậy, chỉ làm ŧıểυ yêu tinh của một mình anh"
Tới quán cafe đã hẹn, nhìn thấy Ngô Việt vẻ mặt nịnh nọt mà nhìn mnh, Lục Trạch liền tức khí. Đợi hắn ngồi xuống, người nọ càng là khoa trương mà triều hắn ngửi ngửi, nhướng mày nói:
" Hơi thở nữ nhân nha, Lục tổng."
Lục Trạch nhàn nhàn nâng nâng mí mắt, hiển nhiên không tính toán cùng Ngô Việt nói chung vấn đề:
"Văn kiện đâu?"
Ngô Việt mếu máo, cảm thấy bộ dáng Lục Trạch nghiêm trang quả thực không thú vị, đưa qua phần văn kiện cầnký tên thuận thế lại cố ý liếc vài lần trên cổ Lục Trạch.
Tối hôm qua lúc Lục Trạch cùng Sơ Niệm làʍ t̠ìиɦ, rất nhiều lần cô cố ý muốn hôn cổ hắn, như là cố tình trừng phạt lúc trước hắn lưu dấu vết trên người cô, lực đa͙σ tuy rằng không lớn, nhưng vẫn là để lại điểm điểm bắt mắt bắt mắt